Logo
Trang chủ
Chương 130

Chương 130

Đọc to

Suốt từ lúc chính thức được so tài với thằng Trí cách đây gần 1 năm tại võ đường của Chương sư phụ, tôi đã phải thẳng thắn thừa nhận rằng, dù nó không học quá nhiều loại võ như là tôi, cơ mà trình độ của nó đã thuộc dạng cao thủ ở bộ môn Muay Thai này. Chưa kể, Trí còn là một thằng rất nghiêm túc trong việc luyện tập, thi đấu cũng như yêu thích môn võ của mình. Vậy nên, nó không chỉ học để cho vui, hay học để tự vệ như nhiều người khác, mà nó đã xem Muay Thai là một niềm đam mê, một hệ tư tưởng ăn sâu vào tâm khảm. Chính vì lẽ đó, tôi luôn xem Trí là một võ giả chân chính, một đối thủ cực kỳ mạnh mẽ và đáng tôn trọng. Tuy rằng những ngày đầu, tôi thường xuyên có lợi thế khi đối đầu với nó, nhưng rất nhanh thôi, chỉ trong thời gian tôi lơ đễnh tập luyện, suốt ngày chỉ quan tâm đến yêu đương, thằng Trí đã thực sự tiến bộ thần tốc. Giờ đây, trước mặt tôi không phải là thằng suốt ngày chỉ biết hùng hổ lao tới nữa. Nó điềm tĩnh hơn, cẩn trọng hơn và ra đòn cũng dứt khoát hơn. Nếu như trước đây, tôi có thể đoán trước được 7/10 chiêu nó sắp tung ra, thì giờ đây, con số đó chỉ còn khoảng 3/10 hoặc thậm chí thấp hơn. Vậy nên, sau hiệp 1 vô cùng thảm họa, tôi cam đoan mình đã bị dẫn trước rất nhiều điểm, dù cố gắng của tôi cũng giúp gỡ gạc lại tí chút, nhưng không ăn thua:

-          Đánh thật đi! Đừng có giấu bài nữa! – Trí nói bằng giọng quả quyết

-          Hê, làm gì có, trình mày vượt tao rồi, đơn giản vậy thôi! – Tôi cười cầu tài đáp

-          Tao không cho phép mày nói câu đó! Đánh đàng hoàng đi!

Nó quát lớn, xem chừng không hài lòng:

-          Đúng là thằng… đầu trâu, nói thật mà không tin – Tôi lẩm bẩm trong miệng

-          Mày nói gì?

-          À không, tao bảo mày… trâu quá, đánh không biết mệt

-          Nhăng cuội, vào đi!

Hiệp 2 bắt đầu ngay sau khi tôi liếc lên nhìn Uyển My một lần nữa, và nàng vẫn khoanh tay, chân bắt chéo và nhìn tôi chăm chăm không rời. Sự lạnh lùng này là thứ khiến tôi có chút run sợ, nhưng việc nàng chưa bao giờ rời mắt khỏi tôi cũng là một trong những điểm làm tôi có chút… an tâm, vì dẫu sao đi chăng nữa, nàng vẫn quan tâm đến tôi.

Ngay khi hiệu lệnh bắt đầu hiệp 2 được vang lên, thằng Trí đã xông tới như một con hổ đói vồ mồi. Nó tiếp tục thực hiện liên tiếp những đòn tấn công như vũ bão, xen giữa đó là những pha phá trụ điển hình của Muay Thai. Phần bắp đùi của tôi liên tiếp ăn những cước búa bổ của thằng Trí đã có dấu hiệu tím tái, đau rát không thể tả, vậy nhưng tôi vẫn chưa thể nào tìm ra cách khắc chế, đặc biệt là khi nó thường xuyên ra đòn bằng chân trái, còn tôi thì là chân phải, rất khó để phản ứng kịp khi khoảng cách giữa hai chân là tương đối gần nhau:

-          THẰNG HÈN NÀY! ĐÁNH ĐI!

Từ đầu hiệp 2 đến giờ, tôi gần như chỉ lui về phòng thủ chờ sơ hở, không mạo hiểm phản công để lộ điểm yếu, thành ra thằng Trí cũng chưa thể khai thác được thêm điểm nào. Nhưng thủ nhiều cũng không phải là phương án hay, vì khi người ta đã tấn công rồi mà mình cứ lui về mãi thì cũng chỉ làm bịch bông cho người ta đánh thêm, không bao giờ tìm ra đường thoát. Và điều gì phải đến cũng đã đến, trong một khoảnh khắc khi thằng Trí nhấc chân trái của nó lên như thường lệ, tôi nhận ra ngay tắp lự và thu phần chân phải về, đổi hướng để né đòn phá trụ của nó. Cơ mà, Trí dường như đã lường trước phản ứng của tôi, nó không đá vào chân như tôi nghĩ, mà đổi sang tặng tôi một cước trời giáng vào thái dương, đau như chết đi sống lại. Trúng đòn hiểm, tôi choáng váng đầu óc ngã sõng soài ra sàn, lâng lâng như đang bay trên mây. Chưa kịp định thần, thằng Trí lại như cơn cuồng phong lao đến, nó lấy đà tung người lên không rồi đưa 2 phần đầu gối chụm lại và dập mạnh xuống người tôi đang còn thoi thóp. Trúng đòn này, chắc tôi liệt nửa người luôn chứ không nói đến việc tiếp tục thi đấu được nữa. Bằng chút sức lức ít ỏi còn lại, tôi khổ sở nhấc người lăn sang một bên, nhưng đã là quá trễ khi phần gối phải của thằng Trí đã giáng mạnh xuống vai tôi khiến tôi la lên một tiếng thất thanh:

-          Aaaaa…

Thằng Trí như một con mãnh thú, nó chẳng những không dừng lại mà tiếp tục lao tới với phần gối trái hướng thẳng vào mặt tôi đang nằm. Lần này thì không còn cách nào khác, tôi lại tiếp tục phải lăn người sang bên cạnh, dẫu hai tay bây giờ đã đau không còn gì có thể cứu chữa nổi. Vì tôi chưa bất tỉnh cũng như chưa nằm im ngay đơ, trọng tài không có lý do gì để dừng trận đấu, và chỉ cần có thế, thằng Trí vẫn miệt mài tấn công, còn tôi thì khổ sở tránh né. Việc nó tấn công về bên trái của nó và đối xứng qua bên phải của tôi khiến tôi cực kỳ khó xoay sở, vì bên chân thuận của nó thì cũng trùng với bên mà tôi thường xuyên lăn người né chiêu, vậy ra chẳng những không tránh mà còn liên tục ăn đòn:

-          Anh Phong ơi bỏ đi, đừng đánh nữa!

Trong cơn đau quặn thắt, tôi nghe văng vẳng tiếng hét của Quỳnh ở phía khán đài. Nhìn về đó, tôi nhận thấy em gần như đã muốn khóc, hai mắt đỏ hoe. Ở kế bên, Uyển My hiện tại đã có vẻ không còn giữ được vẻ bình tĩnh vốn có, nàng đang ngồi cắn móng tay nhìn tôi đầy ái ngại, có vẻ trận đấu đã an bài.

“Uỳnh”

Một tiếng va chạm mạnh giữa chân trái của thằng Trí và tấm thảm lót sàn lại vang lên, và một lần nữa tôi lại may mắn tránh được một đòn sát chiêu của thằng này nhắm vào đầu mình. Những đòn thế cứ liên tục được thằng Trí tung ra còn tôi thì chỉ còn biết né tránh mà không sao tìm thấy sơ hở nào của nó, cứ ngỡ như tôi đang đấu với một cao thủ võ lâm thứ thiệt chứ không còn là cái thằng háo thắng ngày nào nữa.

Bỗng, tôi sực nhớ về tờ giấy nhắn của Uyển My ban nãy. Nàng nói rằng “hãy tấn công bên phải”, điều đó có nghĩa là gì? Xét theo tất cả những gì mà tôi chứng kiến cũng như trải nghiệm từ nãy đến giờ, thì có thể nhận ra một điều là thằng Trí thuận chân trái, và nó tấn công gần như là đều về phía này, nhưng nó vẫn đỡ được mấy pha triệt quyền của tôi nhắm vào cổ chân, vậy nên là… phải tấn công cao lên chăng? Thực ra ban đầu tôi không để ý cho lắm và chỉ nghĩ rằng nó ra chiêu bên trái cho tôi bất ngờ, cơ mà thực tế có vẻ không phải vậy. Chính vì nó đánh bên trái, tôi lại cũng né sang trái theo hướng của mình, thành ra nó lại càng đá trúng tôi dễ hơn, đó chính là nguyên nhân từ nãy đến giờ mà đầu tôi đau như búa bổ còn mặt mũi thì sưng húp cả lên, máu miệng chùi liên tục. Phải chăng là, Uyển My nói tôi “đánh cao bên phải”, có nghĩa là bên phải của thằng Trí, chứ không phải bên phải của tôi không nhỉ? Có thể lắm!

“Rầm”

Lại một đòn gót trái của nó được tôi né rất ngọt, và đúng là nó vừa dùng chân trái, à không, chỉ toàn là chân trái suốt từ đầu đến giờ, tại sao đến giờ tôi mới nhận ra kia chứ?

Tôi như chết đuối vớ được cọc, trong khoảnh khắc, một nguồn sinh khí như từ đầu chạy vụt đến và nhập thẳng vào người tôi. Phải rồi, phải rồi, nó thuận bên trái, và sẽ yếu về bên phải, đúng là như vậy. Tôi lẩm bẩm trong đầu khẩu quyết vừa ngộ ra, vẫn tiếp tục chiêu bài tránh né của mình một cách thuận lợi. Và chợt, tôi chính thức xác nhận thằng Trí rất sơ hở bên tay phải khi tôi quyết định thử một chiêu đơn giản là… đá ngang vào hông phải của nó, không đá thấp như cách tôi hay làm, mà cao lên một chút xíu như chỉ dẫn của Uyển My. Thằng này gần như bất ngờ với pha ra cước chớp nhoáng của tôi. Nó bối rối giật ngược ra phía sau. Và dĩ nhiên, tôi mừng như mở cờ trong bụng, đang định nhoẻn miệng cười đắc thắng thì…

“Kình”

Một tiếng động chát chúa lại vang lên, lần này, tôi lại ăn đòn, nhưng không phải vào bắp đùi nữa, mà là vào… giữa ngực. Thằng Trí bất ngờ bật người lên lao tới trong lúc tôi đứng phỗng ra để… ăn mừng trong tâm tưởng. Và chỉ trong phút giây ngắn ngủi đó, tôi ngã bật ngửa ra phía sau, ho như thổ huyết còn khán giả phía trên khán đài thì la hét thất thanh trước màn tung chiêu đẹp mắt của thằng Trí:

-          Dừng lại! Hiệp 2 kết thúc, mời 2 đấu thủ nghỉ ít phút!

Những tiếng hò reo náo nhiệt đã không còn giành cho cả 2, mà thay vào đó, thằng Trí nhận được sự ủng hộ gần như tuyệt đối khi nó thể hiện trình độ vượt trội cộng thêm những pha bay nhảy đẹp mắt. Tôi tuyệt nhiên cũng chẳng quan tâm đến nữa, vẫn nằm ngửa ra sàn thở hồng hộc, nhưng đồng thời điểm, tôi cũng cười hềnh hệch một mình như thằng dở người giữa sân khiến ai nấy đều khó hiểu, và ngay sau đó, tôi hướng ánh nhìn lên phía khán đài, mà cụ thể là Uyển My, người có vẻ đã trở lại với trạng thái lạnh lùng như ban đầu, nàng ngồi khoanh tay nhìn tôi đang cười như thằng bệnh ở dưới, mặt không biến sắc, chỉ hơi nhíu mày khó hiểu, nhưng lại cũng rất nhanh chóng mỉm cười ẩn ý. Quỳnh lúc này thì đang ôm nhóc Min vào lòng, quay mặt cô bé hướng về phía trong để không nhìn thấy bộ dạng thê thảm của tôi. Cô Hằng thì buồn rười rượi, hai tay đan vào nhau không nói nên lời. Bà chị Tuyết Mai của tôi thì ôm đầu thiểu não, không buồn ngước mặt lên:

-          Cái quái gì thế? Thằng kia bị thằng Trí đánh điên luôn rồi à?

-          Chậc, tưởng thế nào, đánh cho dữ rồi vào đây cũng no hành với thằng Trí thôi, hê!

Hai thằng hình như là lớp thằng Trí đang ngồi khá gần vị trí lớp tôi bàn tán xôn xao, một thằng mập và một thằng đầu đinh. Chẳng biết vô tình hay cố ý nhưng tụi nó nói khá lớn đủ để đám lớp tôi nghe được. Thanh Ngân dù vẫn còn đang dưỡng thương nhưng tinh thần chiến đấu vẫn không thể xem thường, đặc biệt là rất biết bảo vệ sư phụ, liền quát lớn hướng về 2 thằng kia, cơ mà đoạn này tôi cũng chỉ nghe tụi bạn kể lại chứ lúc đó ồn ào như vậy tôi chịu chết chẳng nghe được gì:

-          Im mồm đi! Biết cái gì mà nói!

Hai thằng này xem chừng cũng chẳng phải tay vừa, vẫn thản nhiên nhìn nhỏ Ngân đang băng bó khắp người, đáp:

-          Hê, bạn gái, làm gì mà căng thẳng thế, lo dưỡng thương đi, haha!

-          Con gái con đứa ở nhà bếp núc, đánh đấm cái gì rồi giờ như này, vô phúc cho thằng nào lấy trúng cô em!

Ngay khi hai thằng ôn con vừa đụng đến nhỏ Ngân, thằng Linh đã bất thình lình sửng cồ đứng phắt dậy:

-          Hai thằng súc vật nói ai?

-          Á à, thằng ranh con này, mày lớp trưởng đúng không? Mày tưởng đây là trường tiểu học à mà lấy cái danh lớp trưởng ra oai? – Một thằng trợn mắt

-          Bạn gái mày à? Khôn hồn thì giữ nó ở nhà cho lành đi, may mà không gặp Trí lớp tao, không giờ thì hai đứa ôm nhau vào viện thì ai chăm, hahahaha!

Vừa dứt câu, hai thằng này vỗ tay nhau cười như nắc nẻ, trong khi hai đứa bạn của tôi thì giận tím người, tính nhào lên ăn thua đủ nhưng bị đám trong lớp cản lại:

-          Hì, hai bạn nghĩ vậy thật sao?

Trong lúc gần như mọi người đều tỏ ra vô cùng lo lắng cho tương lai của tôi, còn phần khác đang mải tranh cãi với bọn lớp thằng Trí, thì Uyển My lại không mảy may bận tâm. Nàng nói nhưng thậm chí còn không thèm nhìn về phía hai thằng kia, vẫn mỉm cười chống cằm nhìn tôi vẻ thản nhiên. Tức thì, gần như mọi ánh mắt đều quay sang nhìn về phía nàng:

-          Hê, con nhỏ này bồ thằng kia đúng không? Muốn gì em gái? Hay muốn đi chơi với anh, hê hê? – Thằng đầu đinh nói giọng bỡn cợt

Uyển My vẫn không tỏ ra sốt sắng, nàng vẫn bắt chéo chân, tay chống cằm, lần này thì đã chịu xoay đầu nhìn 2 thằng nhãi xấu số:

-          Người yêu mình có làm sao thì cũng không phải chuyện của hai bạn, huống hồ mình nghĩ hai bạn phải gọi mình là chị đấy, hì – Nàng mỉm cười sắc lạnh

-          Cô em đi chơi với anh một bữa, rồi anh nói thằng Trí tha cho thằng bồ của cô em!

-          Ai tha cho ai, hai nhóc hãy chờ rồi xem nhé, hì!

Sự bình tĩnh của Uyển My khiến tụi này nóng máu, đứng phắt dậy:

-          Con nhỏ kia, mày bảo ai nhóc?

-          Dĩ nhiên là hai đứa rồi, bộ tai không nghe thấy à?

-          Má nó! Cái con quỷ cái, muốn gì?

Thằng mập sừng sộ, quát lớn tính lao tới chỗ Uyển My nhưng bị mấy thằng lớp tôi cản lại, mà quả đó tụi nó lao tới chẳng biết tiểu thư nhà tôi có bất ngờ… hóa thân thành đông phương bất bại như trong kiếm hiệp Kim Dung mà vả mỗi thằng vài vả không nhỉ:

-          Ngồi xuống xem cho xong đi, còn 2 nhóc muốn làm to chuyện thì đợi ra về hén?

-          Cái con nhỏ này... sao mà... - Thằng đầu đinh lùi lại một bước, dường như nó vừa cảm nhận được cái nhìn sắc lạnh đầy áp lực của Uyển My thì phải

Uyển My cười tươi như hoa, dĩ nhiên là khiến đám con trai ngoại tộc say như điếu đổ, nhưng vấn đề là ở sự điềm tĩnh và thản nhiên đến đáng sợ của nàng, vì chẳng có một người nào trong số những người ở đây hiểu được nàng muốn nói gì, ngoại trừ tôi, cái thằng “dở hơi” mới ăn đòn xong lại ngồi cười khằng khặc như trúng số ở dưới sân. Uyển My bỏ qua sự nhiễu loạn của hai thằng kia, nàng vẫn một tay chống cằm, nhoẻn miệng cười nhìn về phía tôi đầy tự tin, và tôi cũng nhìn lại nàng và cười đáp lễ. Ngay thời điểm ấy, có lẽ mọi người đều nghĩ hai đứa tôi bị điên, nhưng không phải vô tình vô ý mà tôi với Uyển My lại là một đôi, và mọi thứ lần này, có vẻ, lại nằm trong tính toán của Uyển My nữa rồi:

-          Hóa ra là vậy, anh đã hiểu rồi, Uyển My!

Tôi vẫn ngồi im tại chỗ sau khi kết thúc hiệp thi đấu thứ 2, thậm chí cho đến khi trọng tài thổi còi bắt đầu hiệp 3, tôi mới khoan thai đứng dậy, nhìn về phía thằng Trí đầy tự tin, mỉm cười đắc ý:

-          Không ngờ mày kém vậy, hiệp này dứt điểm luôn nhỉ? – Thằng Trí ngạo mạn thách thức

-          Mày nghĩ thế à? Vậy thì cứ tiếp tục nghĩ thế đi! – Tôi nháy mắt ý nhị khiến thằng này hơi sững người trong giây lát

-          Đầu hàng đi, không tao cho mày đi thăm bạn mày luôn trong viện!

-          Bạn tao trên kia kìa! Mày mù à!

Tôi ngước đầu lên hướng về phía Thanh Ngân, có vẻ là thằng Trí này tập trung quá nhiều vào trận đấu, nó dường như còn chẳng quan tâm trên khán đài có ai nữa:

-          Chẳng vấn đề, mày cũng ăn đòn thôi Phong!

-          Đừng nói nhiều nữa, lên đi!

Lần này, tôi mới là người khiêu khích chứ không phải thằng Trí, đủ để khiến nó chút gì đó hơi ái ngại, dè dặt hẳn ra.

Nhưng rồi sau vài giây suy nghĩ, thằng Trí vẫn quyết định lao tới như thường thấy, ngay thời điểm này đây nó đang nắm hoàn toàn lợi thế với số điểm chắc chắn là vượt trội so với tôi. Thế nhưng, thằng Trí như đã nói, nó luôn luôn muốn đánh bại tôi ở một trận đấu chính thức, một trận đấu mà tôi và nó đều phải tung hết 100% năng lực ra, như vậy đó mới là chiến thắng vinh quang và đáng tự hào. Thế nhưng, rất không may cho thằng Trí, khi cùng một lúc, nó không phải chỉ đang đối mặt với mỗi mình tôi, mà còn có thêm cả… e hèm, cô người yêu giỏi giang của tôi ở trên kia nữa.

“Chát”

Thằng Trí vừa đưa chân trái lên tính tung cước vào hông thì ngay lập tức đã bị tôi dùng chân triệt quyền lại, và nó mất đà khuỵu xuống tức khắc. Chỉ chờ có thế, tôi nhanh chân bật nhảy lên và tung ra đòn Mawashi Geri vào thái dương của nó. Thằng Trí loạng choạng suýt ngã, lùi hẳn về phía sau. Một tiếng “ồ” rất lớn vang lên nơi khán đài, dường như các khán giả không kịp bắt theo tình huống ấy, và họ rõ ràng là cũng không nhận ra, thế trận đã chính thức đảo chiều từ giờ phút này, giờ phút mà tôi đã nắm gọn thằng Trí trong lòng bàn tay.

“Uỳnh”

Một đòn One Inch Punch thật lực vừa được tôi tung ra ngay khi thằng Trí có ý định phản kháng bằng cách giật trỏ tôi từ phía bên trái. Thế nhưng, do đã nắm rõ cách di chuyển tấn công chủ động của nó, tôi chủ động lách người sang một bên để né đòn, đồng thời tạo khoảng trống. Và rồi thì, điều hiển nhiên đã xảy ra. Một đòn kình lực mạnh mẽ được tôi dồn thẳng vào bụng thằng Trí khiến nó gục hẳn xuống sàn. Nhân từ với kẻ địch là tàn ác với chính mình, khẩu quyết của tôi vẫn thuộc nằm lòng, vậy nên, không có lý do gì để tôi dừng lại khi đối thủ đã yếu thế. Tôi lao tới với một đòn gối thẳng vào mặt của thằng Trí khiến nó ngã vật ra đất, hai tay buông thõng vô lực, và trọng tài đã bắt đầu đếm:

-          Một, hai…

Khỏi phải nói, cả khán đài gào thét trong hỗn loạn khi mà tôi, một thằng vừa ăn hành toàn tập bỗng chốc phản kháng mạnh mẽ, à không, phải nói là lột xác hoàn toàn và chiếm lĩnh luôn thế thượng phong ngay khi hiệp 3 chỉ vừa bắt đầu được ít phút. Thế trận 1 chiều rõ ràng không phải là thứ mà bất cứ người hâm mộ thể thao nào muốn xem, và tôi đương nhiên hiểu điều đó, vậy nên cũng chẳng lấy gì làm bất ngờ:

-          Vãi chưởng, thằng Phong bị Lý Tiểu Long nhập à? Sao đánh ghê vậy?

-          Giỏi lắm Phong ơi, đấm vỡ mồm nó đê!

Trong hàng ngàn khán giả đang đồng loạt cổ vũ, trái ngược hẳn với sự phấn khởi và vui mừng khôn xiết của đám lớp tôi, gia đình Quỳnh và Tuyết Mai, chỉ có duy nhất tiểu thư Uyển My nhà tôi là không tỏ ra quá kích động, nàng vẫn chăm chú nhìn tôi, cười tít mắt, còn tôi thì nhìn về phía nàng, đưa 1 ngón tay lên thay lời cảm ơn. À quên, còn một người nữa không tỏ vẻ gì gọi là quá vui mừng, nhưng cũng không hoàn toàn thất vọng, đó là “thân chủ” của thằng Trí, Ái Quyên. Cô bé không quá tuyệt vọng khi tôi ăn đòn, giờ khi tôi lật lại thế trận, Quyên cũng chỉ vỗ tay động viên, còn gương mặt thì vẫn không biến sắc, xem chừng đang phân vân chẳng biết cỗ vũ cho ai, chậc chậc.

Tôi thì dĩ nhiên là vui ra mặt, cười khoái chí và đắc thắng. Ngay sau khi phát hiện ra yếu điểm của thằng Trí, và ngay lập tức trả lại cho nó những tô hành ngập mồm mà nó đã nhét vào miệng tôi từ nãy đến giờ. Thằng Trí và tôi dường như hoán đổi vai trò cho nhau, trong khi tôi liên tục ra đòn trúng đích và khiến nó vất vả chống đỡ thì nó lại chẳng mảy may làm tôi dính đòn thêm một lần nào, cho đến khi:

-          Bây giờ… hê… mới chịu đánh thật à?

-          Làm gì có… phù… phù… bây giờ mới nhận ra thôi – Tôi cười khẩy

-          Tiếc thật…

-          Tiếc? Tiếc gì?

-          Một thằng như mày mà lại có tận 2 cô nàng xinh đẹp… chia nhau…

-          Đừng có lộng ngôn, tao với Quỳnh chỉ là bạn...

-          Tao cũng là đàn ông mà Phong, tao hiểu, hê hê, chính thức quen 1 cô, còn cô kia mập mờ cũng chẳng sao…

Vừa nói, thằng Trí vừa nhìn tôi cười đểu cáng, chẳng hiểu cái thằng với tinh thần thượng võ mà tôi biết đâu mất tiêu rồi, tại sao giờ lại lòi ra thằng này:

-          Mày… câm mồm lại đi! Mày xúc phạm tao thì không sao, đụng đến Quỳnh với Uyển My thì tao vặn cổ mày liền! – Tôi trừng mắt

-          Haha, mày không cần làm quá lên như vậy đâu. Con nhỏ My đi nước ngoài thì mày ở nhà làm gì với con kia ai chẳng biết, cần gì phải chối…

Những lời xuyên tạc nhăng cuội của thằng Trí bắt đầu khiến tôi có phần nóng máu, không giữ được bình tĩnh:

-          THẰNG CHÓ NÀY!!!! MÀY SỦA THÊM 1 CÂU NỮA THÌ ĐỪNG TRÁCH TAO ÁC!!!

-          Nói đúng quá rồi phải không? Tao ghen tị với mày đấy Phong, cô này đi thì có cô khác thay, bảo sao càng lúc càng ốm yếu, haha…

Đến đây, máu nóng trong đầu tôi đã tràn lên tới não, và không thể kìm nén thêm bất cứ phút giây nào nữa. Tôi điên tiết hét lớn và lao vào định tung một cước vào mặt thằng Trí để kết thúc luôn trận đấu. Thế nhưng, trong một khoảnh khắc, tôi chợt nhận ra mình vừa mắc một sai lầm vô cùng chí mạng, đó là tôi quên bẵng đi mất việc thằng Trí phòng thủ yếu bên tay phải của nó, vậy nên vẫn đá bằng chân phải và về bên trái của nó theo chân thuận của mình. Và rồi điều gì đến cũng đã đến, thằng Trí nhoẻn miệng cười đắc chí và đưa phần đầu gối chặn đòn của tôi. Ngay sau đó, khi tôi còn chưa kịp lấy lại thăng bằng, nó đã tiếp tục nhảy lên và tặng tôi một trỏ vào vai trái. Một đòn cực kỳ nặng khiến tôi khuỵu người xuống ngay tắp lự:

-          Trời ơi, anh Phong!

Tiếng hét của Quỳnh là thứ duy nhất tôi nhận ra được trong hàng tá những tiếng kêu thất thanh sau pha ra đòn vừa rồi. Tôi cảm giác như người mình vừa gãy làm đôi sau pha trỏ mạnh bạo đó, nhăn nhó kêu lên những tiếng yếu ớt. Và không để cho tôi có thêm thời gian suy nghĩ, thằng Trí xoay người ra phía sau lấy đà và tung một cước vào đầu của tôi. Rất may mắn là do có mũ bảo hộ, tôi mới an toàn tính mạng, thế nhưng không thể tránh khỏi một pha sốc não tạm thời. Tôi đổ gục xuống như một cây chuối bị chặt, vô thức nghe những tiếng đếm từ trọng tài:

-          Một, hai, ba…

Chưa bao giờ tôi muốn bỏ cuộc như thời khắc này, và thậm chí cũng chẳng có cái quái gì níu giữ tôi còn tiếp tục chiến đấu thêm nữa, ngoại trừ lời hứa với Uyển My trước khi bắt đầu.

-          Bốn, năm, sáu…

Ngay giờ phút này đây, dù có cố gắng đứng dậy đi chăng nữa, tôi không chắc rằng mình còn đủ tỉnh táo để tham chiến sau khi đã nhận rất nhiều đòn nặng vào vùng đầu, choáng váng mãi không thôi.

-          Bảy, tám, chín…

Tôi chợt nhớ đến món quà mà Tuyết Mai hứa sẽ đem đến cho tôi, nhưng trong phút dầu sôi lửa bỏng này, tôi thật sự chẳng còn đủ sức đứng dậy nữa, buông xuôi tất cả mà thôi. Tích tắc thôi, bằng chút sức lực cuối cùng, tôi nghiêng đầu nhìn lên khán đàn, nơi những người bạn của tôi đang lo lắng ra mặt, còn cô bạn gái xinh đẹp của tôi dường như đã chẳng còn giữ nổi vẻ lạnh lùng như ban đầu nữa, nàng đang đưa tay lên cắn móng đầy bất an. Và rồi:

-          Được rồi, thầy, không cần đếm đâu.

Một sự việc bất ngờ xảy ra khiến toàn bộ nhà thi đấu như muốn nổ tung. Thằng Trí chỉ còn cách chiến thắng và chức vô địch có một tiếng đếm nữa, nhưng thay vì chờ đợi, nó tiến thẳng tới chỗ tôi đang nằm và nắm đầu tôi kéo dậy một cách thô bạo:

-          Tao chưa cho mày chịu thua dễ dàng như vậy đâu, đứng lên! – Nó nói một cách lạnh lùng

-          Cái… mày… nói… cái gì? – Tôi yếu ớt hồi đáp

-          TAO NÓI MÀY ĐỨNG DẬY! TIẾP TỤC ĐI! ĐỪNG CÓ GIẢ VỜ! TAO KHÔNG CHO PHÉP MÀY ĐẦU HÀNG KIỂU ĐÓ!

-          Mày… hờ hờ… mày… điên rồi…

Lần đầu tiên trong đời, tôi trải qua tình trạng éo le như thế, khi mà tôi đã bị đánh nằm gục ra sàn, chỉ chờ số phận an bài, thì đối thủ của tôi vẫn còn đang nghĩ tôi giả vờ thua, giấu bài hay đại loại như vậy. Tôi không hiểu thằng này nó thù hằn gì tôi hoặc cớ gì mà nó lại muốn đánh bại tôi đến như thế, cơ mà rõ ràng tôi cũng đã bại rồi đấy thôi, tự dưng nó dựng đầu tôi dậy làm gì nếu không phải là muốn hạ nhục tôi thêm chút nữa, tốt lành gì chứ:

-          TỈNH CHƯA? TIẾP TỤC ĐI!!!

-          Mày… điên à, Trí? Tao thua rồi, còn kéo dậy… làm… làm gì?

-          LÁO! TAO BIẾT MÀY CHƯA TUNG HẾT SỨC! TIẾP ĐI! NHIỀU LỜI!

-          Đệt… thằng… thằng… ngu…

Ngay khi trọng tài cho trận đấu tiếp tục trở lại, thằng Trí lại hùng hổ lao tới một lần nữa, và với cái thân tàn ma dại đầy vết thương của mình, tôi cũng chỉ còn cách né theo bản năng cho xong chuyện. Và rồi thì một, hai, ba và bốn, những đòn chân liên tiếp của thằng Trí nhắm vào chân trụ khiến tôi mất đà té ngã ra sau, không chút phản kháng. Vậy là thằng Trí sẽ thắng, nó thực sự đã thắng, có lẽ chưa chắc nó giỏi hơn tôi, nhưng đảm bảo nó là đứa nghiêm túc hơn tôi, tập trung hơn tôi và coi trọng võ thuật hơn tôi rất nhiều. Tôi không phải là thiên tài như Uyển My, tôi không thể nào làm tốt ở tất cả mọi mặt một lúc, và trong giai đoạn này, tôi đã dồn hết tâm trí vào nàng, vào những gì nàng đã lừa dối tôi suốt thời gian qua. Nhưng thật may mắn làm sao, cũng trong giai đoạn khó khăn nhất đó, Quỳnh đã trở về bên tôi, và bỗng chốc trở thành chỗ dựa vững chắc giúp tôi vượt qua mọi thứ. Quỳnh không có được sức hút mạnh mẽ như Uyển My, em cũng không phải là người thích trở thành tâm điểm. Quỳnh đơn giản là quan tâm đến tôi, em lo lắng mỗi khi tôi gặp chuyện và ủng hộ tôi không điều kiện dù là với bất cứ lý do hay mục đích gì.

“Anh đừng cố gắng quá sức, đừng để người ta đánh bị thương là được rồi”

Tôi nhắm mắt mỉm cười mãn nguyện vì sự buông xuôi này, không phải vì tôi không thể phản kháng được nữa, mà chỉ là, tôi cảm thấy mình hài lòng với kết quả này, dù sao tôi cũng chẳng cần phải cố gắng ăn thua quá mức làm gì, yên phận thì sống lâu, nhỉ?

Nhưng, đã có bao giờ, trong cuộc đời mình, bạn cố gắng vì một điều gì đó lớn lao hơn hay chưa? Bản thân tôi rõ ràng là có, nhưng xem chừng đến thời điểm hiện tại tôi cũng chẳng có cho mình một thành tích nào cụ thể…

Phải rồi, điều to tát nhất mà tôi ước ao trong đời chính là việc được đường hoàng sánh bước cùng Uyển My mà chẳng phải e sợ hay cúi đầu trước bất cứ người nào trong gia đình hay bạn bè của nàng, Vì Uyển My, tôi đã cố gắng học tập chăm chỉ, làm việc miệt mài, kiếm tiền đến cuồng loạn, cố gắng trở thành phiên bản giỏi giang, tốt đẹp nhất của mình chỉ với một mục tiêu tối thượng, được mọi người công nhận và tự tin tuyệt đối khi đứng cạnh Uyển My, và được nàng tự hào giới thiệu về tôi như một trong những thành tựu lớn nhất trong cuộc đời của nàng.

“Chồng tương lai của Uyển My thì phải là người giỏi nhất mới được đó, hì hì”

Đúng, đúng như vậy rồi. Tôi đã từng cố gắng hơn tất thảy để xứng đáng được gia đình Uyển My công nhận, được đường hoàng sóng đôi bên cạnh cô tiểu thư xinh đẹp giỏi giang này mà chẳng ngại ngần những ánh mắt soi mói xung quanh. Uyển My từ xưa đến giờ vẫn luôn luôn là một trong những người giỏi nhất, ở bất cứ lĩnh vực nào mà nàng muốn tham gia. Vậy tại sao giờ đây, tôi một mực muốn thỏa mãn mong ước được làm chồng của nàng, cơ mà bây giờ lại chấp nhận buông xuôi với vị trí thứ 2. Nên nhớ, người vô địch mới là người được nhớ tới, còn kẻ hạng nhì sẽ mãi mãi chìm sâu trong những trang sách của lịch sử. Kẻ xứng đáng với Uyển My, chỉ có thể là kẻ giỏi nhất. Ngày đó, tôi đã thực sự nghĩ như vậy, và làm theo như vậy, không chút đắn đo.

“Anh giỏi hơn em nhiều, chỉ cần chăm chỉ và cố gắng thêm nữa, anh sẽ vượt qua em nhanh thôi, bǎobèi ngốc”

Tưởng như rất lâu nhưng tất cả mọi thứ chỉ lướt qua trong một phần mười giây đồng hồ. Như một phép màu của tạo hóa, hay hào quang boy anime gì đó cũng được, tôi chẳng biết nữa, chỉ là gần như tôi chợt bừng tỉnh trong phút chốc, mở mắt ra và mồn một trông thấy đòn gối đang hạ từ trên cao xuống của thằng Trí.

“Rầm”

Một tiếng động mạnh bạo nữa vang lên, và tôi đã né được đòn kết liễu đó một lần nữa:

-          Mày…

Thằng Trí lộ rõ vẻ hốt hoảng khi tôi cong người và bật dậy bằng kỹ thuật Kip-up. Đây là một kỹ thuật khá cơ bản của một người tập võ để có thể bất ngờ phản công khi đối phương chủ quan, và thằng Trí ngày hôm nay cũng không phải là ngoại lệ, vì chắc chắn nó không thể ngờ tôi vẫn dư sức làm chuyện đó, chỉ là ban nãy tôi không có chút động lực nào mà thôi. Trong lúc nó còn đang mắt tròn mắt dẹt, tôi nhanh chóng áp sát và sử dụng một đòn triệt vào khớp gối của nó khiến nó khuỵu hẳn xuống đất, để lộ quá nhiều sơ hở. Thế nhưng thằng Trí vẫn là một cao thủ, nó ngay tức thì lách người sang một bên để tránh khỏi đòn cước đang tới của tôi, nhưng đó là tất cả những gì nó có thể làm, vì điều này hoàn toàn trong kế hoạch của tôi. Ngay khi nó nhích người sang bên trái, phần tay phải vốn là điểm yếu của nó lộ ra hoàn toàn trước mặt tôi, và không có gì có thể ngăn cản tôi phát ra một đòn kình lực trứ danh với tên gọi One Inch Punch vào hông phải của nó. Thằng Trí nhăn mặt đau đớn giật lùi lại một bước. Thế nhưng lần này thì tôi quyết tâm không để cho nó có cơ hội phản công, tôi lướt theo ngay sau đó và tung ra một bài quyền liên hoàn vào bụng, hông và mặt của thằng Trí rồi kết thúc bằng một đấm vào hàm trái. Tốc độ ra đòn quá nhanh khiến nó không kịp trở tay và lĩnh trọn toàn bộ chiêu thức của tôi. Bị trúng đòn đau, thằng Trí trở nên điên tiết, nó gầm lên một tiếng rồi nhảy tới với đòn Knee Strike khá bài bản nhắm vào cằm của tôi. Cơ mà tất cả đều đã nằm trong tính toán, tôi lùi lại phía sau một bước, vừa kịp né đòn hiểm rồi tung đòn triệt vào chân trụ khiến thằng Trí mất đà lao đầu về phía trước, và trong khi nó còn đang chưa kịp định thần, tôi đã tung người lên không đồng thời xoay hông và thực hiện chiêu 360 Tornado Kick.

“Kình”

Một tiếng va chạm cực mạnh giữa chân tôi và phần mũ bảo hộ của thằng Trí. Nó mất đà loạng choạng suýt văng khỏi sàn đấu. Rất may là tại giải đấu này, mũ bảo hộ được sử dụng, chứ nếu đánh theo kiểu MMA không có dụng cụ che chắn thì sau pha đó thằng Trí đã có thể nhập viện là vừa rồi.

Không để lỡ thời cơ, tôi nhảy tới và thực hiện liên tiếp gần chục đòn One Inch Punch vào giữa ngực khiến thằng Trí chỉ còn biết buông thõng an phận. Máu miệng của nó bắn đầy mặt tôi với những lần ho sặc sụa. Thế trận gần như đã không còn có thể thay đổi được nữa.

Tôi kết thúc màn tra tấn của mình bằng một tát thật mạnh vào mặt thằng Trí, ngay khi nó ngả người sang bên trái thì tôi hạ màn bằng biến thể Ura Mawashi Geri, thay vì đá bằng cổ chân thì sẽ sử dụng phần gót.

“Chát”

Một đòn nặng nữa vào phần đầu, và thằng Trí hẳn đã choáng váng đầu óc, chân tay vô lực, liên tục lắc đầu để lấy lại thăng bằng nhưng vô vọng. Tôi nhìn nó đang vất vả tiến lại mà chợt nghĩ đến bản thân của mình hiện nay. Hai tay trúng đòn đau như muốn gãy, mắt thì sưng húp, miệng thì bê bết máu, cũng chẳng khá hơn là mấy. Chợt, tôi dừng lại khoảng vài giây, liếc nhìn lên phía khán đài, nơi Uyển My đang nhìn tôi bằng ánh mắt đỏ hoe nhưng tràn ngập tự hào, Quỳnh thì xem ra vẫn chưa thể ngưng nổi sự hồi hộp, em đan hai tay vào nhau và không rời mắt khỏi tôi:

-          Đầu hàng đi! Mày… thua rồi!

-          Còn… còn lâu… thằng… chó… tao sẽ… sẽ… giết mày! – Trong giờ phút cuối cùng, Trí vẫn thể hiện mình là một đứa cứng đầu

“Huỵch”

Tôi hạ trụ, nâng chân lên và thực hiện một pha đá ngang vào giữa ngực làm thằng Trí bật ngửa ra sau, thở hồng hộc giữa sàn:

-          Thua đi, xong rồi… cảm ơn vì đã… tha cho tao! Nhưng tao thì không đâu…

-          …

Ở những tiếng đếm cuối cùng, thằng Trí vẫn bằng một cách nào đó gượng dậy được, nó nhìn tôi bằng gương mặt lúc này đã biến dạng, không có chỗ nào lành lặn, máu thấm đỏ gần như một nửa áo:

-          Sao… sao… sao thế? Mày… m… mày… không có gan… kết liễu… liễu… tao à…???

-          Tao cho mày một cơ hội cuối, đầu hàng đi bằng không thì tao sẽ kết thúc…

-          Phù… hề… phù… loại hèn nhát như mày… hê… không xứng đáng… phù… thắng tao… đâu…

-          …

-          Và con… phù… bồ của mày… phù… cũng vậy… nhường lại cho thằng… Hải đi… ha… ha…

-          SÚC SINH, NÓI NGỌT KHÔNG NGHE À?

Vừa nghe nhắc đến Hải, tôi đã gần như mất đi chút nhân tính cuối cùng. Và ngay trong giây phút quyết định của ngày hôm đó, tôi dặm mạnh chân xuống sàn, bật lên cao và xoay người trên không một cách đẹp mắt và tung ra đòn Spinning Heel Kick huyền thoại của mình, một đòn mà tôi đã từng sử dụng để hạ gục thằng Trí trong lần đâu tiên chạm trán, chắc là nó vẫn chưa quên.

“Bốp”

Một cú đá chất chứa vô vàn sự căm phẫn và cả những uất ức trong suốt quãng thời gian qua, dù rằng cái thằng trước mặt tôi đây lại chẳng phải là thằng xứng đáng nhận cú đá đó.

“Uỳnh”

Thằng Trí ngã vật ra sàn, máu miệng thốc tháo nôn ra, khán giả gào thét trong cuồng loạn và trọng tài tuýt còi một cách đầy quyết đoán:

-          Knockout! Thanh Phong vô địch!

“YEAHHHHHHHHHHHHHHH”

“TUYỆT VỜI PHONG ƠI!!!!!!!!!!!!!”

“SƯ PHỤ GIỎI QUÁ!!!!!”

“14205 VÔ ĐỊCH!!!!!!!!!!!!”

“VÔ ĐỊCH!!!!!!!!!!!!!!!”

Khi trọng tài hô vang tuyên bố chiến thắng, cả khán đài như vỡ òa. Những tiếng reo hò, vỗ tay vang dội khắp không gian. Giữa bầu không khí tuyệt vời ấy, hàng trăm khán giả không kìm được cảm xúc đã ùa tràn xuống sàn đấu. Họ vây quanh lấy tôi, giơ cao băng rôn, cờ quạt, hò hét gọi tên tôi trong niềm vui sướng tột cùng. Tôi cảm nhận rõ từng cái bắt tay, những cái ôm siết chặt và ánh mắt ngưỡng mộ đong đầy yêu thương. Giữa biển người reo hò ấy, tôi biết mình đã thực sự chạm tới đỉnh cao — nhà vô địch đại hội võ thuật. đã gọi tên Phạm Thanh Phong!

Một chiến thắng đầy cảm xúc, đầy may mắn và cũng đầy… thị phi. Tôi rõ ràng không phải là người giỏi hơn, tôi chỉ là kẻ ăn may được cứu rỗi bởi chính đối thủ của mình và sự gợi ý ngàn vàng từ cô bạn gái thông minh. Thằng Trí hoàn toàn xứng đáng là nhà vô địch, nhưng nó lại muốn hạ gục tôi một cách oanh liệt hơn, và giờ thì cái giá phải trả là quá đắt.

Một chiến thắng không mang ý nghĩa về mặt vật chất, nó chỉ đặc biệt hơn rất nhiều lần về mặt tinh thần, một chiến thắng giúp tôi cởi bỏ đi toàn bộ những áp lực vây quanh mình suốt quãng thời gian qua, và một chiến thắng để khép lại một chương cũ tràn ngập đau thương và hướng đến quãng đường mới tươi sáng và ngọt ngào hơn bên cạnh những người mà tôi yêu quý…

Nhưng với ánh mắt sắc lạnh và nụ cười nửa miệng khó ưa mà em đang dành cho Quỳnh, thì cố vẻ điều đó, chỉ là mơ thôi, Uyển My nhỉ?

Đề xuất Nữ Tần: Tận Thế Nhạc Viên
Quay lại truyện Em, nước mắt và mưa
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Tony Tèo

Trả lời

1 ngày trước

2 tháng rồi chưa ra chap ta

Ẩn danh

quang linh

Trả lời

2 tháng trước

hóng quá

Ẩn danh

Đ H

Trả lời

2 tháng trước

Lại off nữa

Ẩn danh

Năng Trần

Trả lời

2 tháng trước

:))) tks ad. Mặc dù suy nghĩ trong anh nhiều quá thì đây vẫn là 1 câu chuyện hay

Ẩn danh

Năng Trần

Trả lời

2 tháng trước

:))) tks ad. Mặc dù suy nghĩ trong anh nhiều quá thì đây vẫn là 1 câu chuyện hay

Ẩn danh

An quên mật khẩu

Trả lời

2 tháng trước

Ntr rồi

Ẩn danh

Đ H

Trả lời

3 tháng trước

Bù 4 chương 1 tuần cho tôi🙂

Ẩn danh

tieuphong94 [Chủ nhà]

3 tháng trước

kk súc miệng tạm 2 chương vậy

Ẩn danh

Tùng Dương

Trả lời

3 tháng trước

mé ae cmt bên kia xôm mà mình kh cmt đc cayy theee

Ẩn danh

tieuphong94 [Chủ nhà]

3 tháng trước

xác minh cccd đi kkk

Ẩn danh

Kiethanquoc2005

3 tháng trước

Trang nào vậy bác

Ẩn danh

tieuphong94 [Chủ nhà]

Trả lời

3 tháng trước

Mình trở lại rồi đây, hy vọng mọi người vẫn còn ở đây, hehe, thành thật xin lỗi vì mình có việc riêng cần giải quyết nên không thể tiếp tục gõ, nhưng bây giờ mọi thứ đã ổn, mình lại tái xuất thôi, chắc chiều này sẽ có 2c mới, hehe

Ẩn danh

An quên mật khẩu

3 tháng trước

Oh

Ẩn danh

Phivupc83

2 tháng trước

Rồi ông hứa tuần trước 2 chap. Mà giờ thêm tuần nữa rồi chưa thấy đâu. Drop luôn rồi hả TG? Huhu tôi đọc lại truyện lần thứ 5 rồi đó.

Ẩn danh

Tony Tèo

Trả lời

4 tháng trước

2 tháng rồi các con chữ vẫn chưa về với buôn làng à ông phong 😥