Mấy ngày sau đó, Trang biến mất khỏi Hà Nội.
Nó cũng chẳng buồn tìm, vì biết em đang ở quê. Những ngày này, nó được tự do thư thả ăn chơi, cũng là những ngày có nhiều thời gian rảnh để suy nghĩ lại mọi thứ. Nó quyết định, lúc em về đến Hà Nội cũng là lúc nó sẽ chấm dứt tình cảm với em.
Nhưng việc đi từ suy nghĩ đến hành động thường không suôn sẻ và hay bị đổ vỡ kế hoạch. Chuyện nói rõ tình cảm của nó cho em cũng là một ví dụ về điều đó.
Ngày Trang về Hà Nội, nó vẫn lóc cóc ra bến xe đón em, đưa em đi lòng vòng rồi mãi mới về đến nhà.
Những ngày sau đó, nó vẫn nghe lời em một cách ngoan ngoãn, đưa em đi lượn lờ khắp phố phường, ăn tất cả các món ăn vặt đặc sản của Hà Nội ở mọi ngóc ngách. Em cười nhiều hơn, nó cũng thấy rằng lâu lắm rồi mới vui như thế. Hai đứa như chưa từng có gì xảy ra, em chụp ti tỉ ảnh để trong chiếc iPad của mình. Và tất nhiên, chuyện làm rõ tình cảm thì có lẽ nó đã quên mất rằng phải nói với em.
Nhưng trong nó lại xuất hiện sự lo lắng không tên. Nó lo lắng một cái gì đó mơ hồ sắp xảy ra. Cứ mỗi lần nó thấy hạnh phúc đến nhanh, nó lại lo lắng sẽ mất đi cái gì đó. Trang vẫn không hề hay biết, ngày ngày em quấn quýt nó như sam.
Ngày chủ nhật hôm ấy, nó nhớ rõ hôm đó là chủ nhật. Sau buổi chiều lượn ra Ba Vì chơi và ăn tối với nhau xong, Trang rủ nó về nhà em.
"Cái gì đây?" - nó ngạc nhiên khi thấy Trang lôi ra hai chai rượu cùng hai cái ly.
"Rượu, tự dưng thấy vui vui nên em muốn uống."
"Có gì mà vui, sao tự dưng lôi ra, có chuyện gì à?"
"Chẳng có gì, em muốn uống, thế thôi."
"Anh chưa thấy đứa nào vào bar uống rượu nặng bằng cái ly rượu vang này cả."
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Vạn Cổ Thần Đế (Dịch)