Logo
Trang chủ
Chương 111

Chương 111

Đọc to

Bữa cơm diễn ra vẫn tốt đẹp như những buổi sum họp gia đình hiếm có, nói nói cười cười, hỏi han thân mật, trêu đùa rộn rã. Nó liếc trộm nhưng dường như sự có mặt của nó cũng không làm cô bé kia thay đổi nét mặt, như kiểu nó không tồn tại trong bữa ăn vì những câu góp vui của nó cũng không được để tâm tới. Nó lại cặm cụi và trả lời những câu hỏi của bác.

Nó cũng buồn, cũng hơi hụt hẫng, cũng hơi e dè, hơi ngượng ngùng, và hơi xấu hổ khi nhớ lại tất cả những gì vốn có.

Rồi vài ngày ở chơi cũng qua, cô bé đó vẫn tránh mặt nó, vẫn vậy. Rồi thì nó cũng phải về. Nó chỉ tiếc không được gặp lại một lần nữa. Nhưng nó cũng không thể đong đếm được hi vọng cho tới giây phút nó bước xuống cầu thang, thì cũng là lúc 1 cái bóng người đang chạy vội lên, trừng người lại rồi nó không để cho bản thân suy nghĩ thêm một khắc nào

“T này..”

Theo tiếng gọi của nó, cái bóng người khựng lại rồi liếc qua nhìn nó.

“Anh phải về bây giờ, chào em nhé.”

Không biết là lời tự an ủi mà tới tận bây giờ thâm tâm nó vẫn tin rằng nó thấy ánh mắt cô bé đó như muốn níu nó ở lại, ánh lên 1 tia sáng rồi vội tan ngay.

“Anh về bây giờ ạ ?”

“Ừm, về thôi, hẹn gặp lại em nhé.”

“Vâng..” – 1 giây ngừng lại cũng tạm tan đi, rồi hai người quay đầu về hai phía.

Nó trở về cho tinh thần năm cuối cấp đầy biến động, còn cô ấy thì tiếp tục cho cuộc sống chả biết nó là ai trong đời.

Suốt đầu học kỳ lớp 12 vẫn vậy, trở lại trường, nó lại là nó, nó không còn nhớ lại về cô gái đã làm nó vấn vương những khoảnh khắc, nó đã quên, hay chỉ tạm quên, nó cũng không rõ.

Xui xẻo cho nó cái ký ức không còn đeo bám mãi tới khi nó online facebook. Đến bây giờ nó vẫn không nhớ tại sao nó và cô ấy lại là bạn bè trên fb, không nhớ nổi ai add và accept, nó chỉ nhớ là nó thấy hình cô ấy hiện lên newfeed. Cứ thế như dòng ký ức trôi tuột lại hiện tại của nó. Nó bất giác 1 dòng cmt.

Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian nó đang xả stress sau thi cùng đám bạn vào gái gú, ngắm gái, trêu gái… Nhưng nó lại nhớ tới cô ấy. Phải làm sao để nó không mất thể diện, cái sĩ diện, cái tôi của nó lớn hơn, nó gõ vào từng dòng inbox

“Anh D đây, em có dùng điện thoại không, nếu có liên lạc vào sđt anh : 09xxxxx, không thì thôi, vậy nhé.”

Nó định gửi, mà lại run, viết thế thì khác gì chửi xéo người ta đéo cần thì thôi, nhưng nó vẫn cứ nhắn gửi, và quyết định ngồi ôm điện thoại. Nó nhớ như in cái lúc đó, ngồi trong trường nội trú cấm điện thoại, tay thì run run chờ tin nhắn.

“Anh D à ?”

“Ừm, T à ?”

“Vâng, anh bảo gì em thế ?”

“À, không có gì, anh chỉ định hỏi cho đỡ vui thôi.”

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Thanh Liên Chi Đỉnh [Dịch]
Quay lại truyện Gặp gái trên xe khách..
BÌNH LUẬN