Logo
Trang chủ
Chương 113

Chương 113

Đọc to

Nó chợt ngừng lại vài giây trong tiềm thức rồi cái cảm giác có lỗi lại trào lên sâu sắc hơn bao giờ hết. Nó thương cô ấy.

Trong lòng nó thôi thúc cảm giác muốn làm cho cô gái ấy hạnh phúc, nó muốn cô ấy vỡ òa ra lần nữa với những gì mà nó dành cho.

Rồi nó trở thành sinh viên một cách nghiễm nhiên. Nó vẫn duy trì tình cảm, người HP, người HN, cũng chẳng làm họ xa cách là bao. Một vài tuần nó lại bắt xe xuống với người yêu. Nhưng cũng từ đó, tình cảm của nó với cô ấy lại càng sâu đậm. Nó trở nên nhỏ nhen và ích kỉ hơn bao giờ hết. Nó ghen tuông, nó ghen một cách mù quáng với những gì diễn ra. Nó sợ mất người yêu, nó sợ không còn cô gái ấy, nó tung lên những lời nói có cánh trên fb để phô trương với cả thế giới.

“Anh này..” – Cô dựa vào vòng tay nó

“Anh đừng giữ em nhé, em không muốn, hãy cho em thấy anh yêu em nhiều, được không anh ?”

“Ừm..”

“Em không hề muốn thấy anh điên cuồng lên giữ em như vậy, em vẫn còn đây mà.”

“Ừm..”

“Hứa nhé..”

“Hứa.”

Giá như nó làm được theo lời nó hứa, giá như nó không cấm đoán mọi đường và điên cuồng lên như vậy. Những cuộc cãi vã cứ lớn dần, và tần suất tăng dần. Nó cho rằng nó là người lớn, mà nó để người yêu nó phải làm hòa với nó, phải xin lỗi nó, phải làm mọi cách để nó hết dỗi cô ấy. Nó người lớn, mà nó để người yêu nó phải khó ròng vì đau đớn bởi cái dạ dày quặn lên trong đêm, cô ấy chỉ cần 1 lời động viên từ nó, còn nó thì đang bận nũng nịu và hét lên trong điện thoại “Em có còn yêu anh không ?”.

Nó không thể đếm nổi số lần nó và người yêu cãi nhau, và bao nhiêu lần cô gái đó phải đau lòng. Nó đã từng hứa là người để người nó thương chia sẻ, vậy mà giờ cô ấy cũng không dám chia sẻ với nó điều gì, cô ấy cứ khép kín với nó, và nó thì cứ tạo cái vòng kìm kẹp giữa cả hai như vậy.

Bất đồng cứ lớn dần lên, cô gái ấy vẫn cần mẫn gặm nhấm nỗi đau mà nó ban phát, còn nó thì mải khoác lác với bạn bè về tình yêu đẹp. Cái gì đến rồi cũng phải đến, nó động tới lòng tự trọng của con người bé nhỏ mà nó hết mực yêu thương đó. Nó cấm cô ấy chơi với những thằng bạn xung quanh, nó cấm mọi niềm vui của cô ấy, nó cấm cô ấy làm việc mà cô ấy thích, nó cấm tiệt.

“Chia tay đi.” – Nó gào thét với nỗi ấm ức trong lòng.

“Anh nói cái gì ?”

“Nếu em không thể làm được như anh muốn thì chia tay đi.”

“Anh chắc chứ ?”

“Đừng có nói yêu anh nữa, như vậy cũng gọi là yêu sao ?”

“Em xin lỗi..”

“Đừng có xin lỗi nữa, suốt ngày xin lỗi mà em cứ vậy hả ?”

“…”

“…”

Im lặng cứ kéo dài suốt cái khoảng lặng của cả hai con người đó, một người cam chịu, một kẻ thì độc tài.

“Em xin lỗi vì không thể làm như lời anh nói, em xin lỗi vì đã không thể làm như vậy. Xin anh cho em được nói yêu anh một lần nữa. Em yêu anh. Chào anh.”

“Đừng có nói yêu anh.”

Rồi thì cũng không còn tín hiệu báo lại một điều gì tốt đẹp. Linh cảm báo cho nó đây là điều chẳng lành, nó không khóc, nó lặng lẽ ra khỏi nhà và dong xe đi khi thành phố rơi vào giấc ngủ lúc 2h sáng…

Tiếng chuông điện thoại ngắt quãng câu chuyện em đang kể cho EN. EN vội vàng quơ tay lấy cái điện thoại. Mặt chút biến sắc rồi lặng lẽ nghe điện thoại. Em cảm nhận thấy 1 sự riêng tư nên ra khỏi phòng và đi vệ sinh.

Trở vào cũng là lúc điện thoại buông khỏi tay EN, mặt EN tái mét đi theo chiều hướng xấu nhất em có thể tưởng tượng.

“Anh ơi, em phải đi Hải Phòng, ngay bây giờ…”

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Đừng Đùa Với Gái Hư
Quay lại truyện Gặp gái trên xe khách..
BÌNH LUẬN