Em đi theo thằng ex của EN, nó bảo lên xe nhưng em đã tính đến biện pháp an toàn nên em bảo nó ra quán café gần đấy nói chuyện. Tâm lý em cũng hơi hoang mang vì không biết nó sẽ dùng chiêu trò gì với mình. Cái trò đánh úp thì em nghĩ sẽ không xảy ra vì ở giữa chốn đông người thế này, chắc chắn nó sẽ không dám làm gì em nên cứ bình tĩnh mà đi. Em dùng cái dáng điệu vênh nhất có thể để bước, nhưng nhìn lại, nó mặc vest rõ lịch sự, mình thì nhếch nhác, đầu quấn băng, vênh lên nghĩ cũng hơi nhục nên em lại cúi mặt xuống mà đi.
Chuẩn bị tinh thần đấu võ mồm. Cuộc chiến khốc liệt. Nó chọn cái bàn gần cửa. Quán café này sát vỉa hè và bên trong nhìn ra đường qua tấm kính, cũng lịch sự, chắc cũng mắc tiền, em lại chả có đồng nào trong người, tí nó đòi share tiền café chắc em cũng thua. Thấy nó gọi ly café đen không đường nên em quyết định gọi ly café sữa không đường, không kém cạnh nó tí nào, con bé bồi bàn cứ nhìn mình như sinh vật lạ, chắc hiếm khi thấy trai đẹp. Em đang suy nghĩ xem nói gì thì nó mở mồm trước
-“Chú với X yêu nhau lâu chưa?”
Chết mọe, nó hỏi khó rồi, em với EN nào đã “yêu” được phát nào, giờ bảo chưa yêu cũng mang nhục, yêu rồi thì lại mang tiếng, thôi thì, nhục nhưng mà nhàn
“Tại sao tao phải khai báo với mày? Mày đâu phải con tao?”
-“Chú nên ăn nói lịch sự, dù sao anh cũng lớn tuổi hơn chú, đừng giở thói trẻ trâu ra với anh, chắc chú hiểu?”
Nghĩ lại thì mình có hơi mất thể diện khi xưng hô như vậy, thôi thì “cho vừa lòng anh”
“Được, tôi với X có chuyện gì thì liên quan gì tới anh, dù sao anh cũng đã làm đau cô ấy, giờ anh còn định giở trò gì?”
-“Dù sao chú cũng biết điều, trước hết, anh muốn xin lỗi chú..”
“Khỏi cần, nói gì thì nói luôn, tôi không rảnh ngồi nghe anh xàm”
Nó hơi khựng lại nhưng cười lại ngay và nói tiếp, đúng là gian manh, khuôn mặt biểu lộ cảm xúc khá là giỏi, đúng là một tay lươn lẹo có tầm, mà thôi, em không khen nó nữa, nó vừa biểu lộ tí cảm xúc rồi nói tiếp
-“Thôi được, anh nói tiếp, như anh đã nói, thực ra hôm nay anh muốn gặp chú cũng là có chút chuyện, anh nên cho chú biết một số chuyện về X để chú quyết định xem có nên tiếp tục cạnh tranh cùng anh hay không, ok?”
“Cạnh tranh? Anh định tiếp tục làm khổ cô ấy sao?”
-“Không, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho cô ấy. Anh và cô ấy đã từng hẹn sẽ lấy nhau, và giờ anh trở về để hoàn thành lời hẹn đó. Chắc chú hiểu anh và cô ấy đã yêu nhau như nào, và anh tin là cô ấy sẽ tha lỗi cho anh, anh nghĩ chú nên dừng lại và chúc phúc cho anh”.
Em cảm thấy hơi choáng, em có nên tiếp tục say đắm EN khi dường như EN đã thuộc về người khác
-“Chú cũng thấy rõ mà, anh mới là người có thể mang lại hạnh phúc cho X, anh có tất cả, tiền, quyền lực, và sự che chở, một người con gái cần gì nhiều hơn, anh nghĩ chú hiểu điều đó.”
Nó nói đúng, một thằng sinh viên như em, trong tay không có gì, trong khi nó, một tay thành đạt, dường như là nó chả có gì ngoài điều kiện. Em sẽ chịu thua sao? Em phải dừng lại để nhìn người con gái em yêu thành vợ người ta ư? Liệu nó có đem lại hạnh phúc cho EN? Đầu em đau như búa bổ. Chợt nhớ lại cái lý do nó đã hẹn em ra đây
“Anh nói hẹn tôi ra đây vì có chuyện muốn nói về X, đó là gì?”
Nó cười, nó cười bằng cái điệu cười xảo trá mà dường như là em thấy đó là sự khinh bỉ
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Bí Ẩn: Âm Phủ Thần Thám