Khi cãi nhau, biện pháp thích hợp nhất là im lặng, im lặng để cảm nhận tình cảm cho nhau, im lặng để nhận ra suy nghĩ của đối phương, im lặng để hiểu, để trăn trở về những gì đối phương đang trải qua. Nhưng dường như lúc này, im lặng sẽ chỉ khiến đối phương nghĩ mình câu giờ điện thoại.
“Anh nói đi, tại sao anh không nói gì?”
Em vẫn im lặng, biết nói gì lúc này. Em muốn thét vào điện thoại là “Nói cái gì? Nói rằng em là của nó, nói rằng anh chỉ là thằng bất tài, không thể mang lại hạnh phúc cho em, nói rằng nó mới là lựa chọn đúng đắn, nói rằng đừng có liên lạc với anh nữa, để thời gian anh quên em đi.” Nhưng em không thể, EN dường như cũng sẽ nhận ra cái tình cảm mà em dành cho. Vậy EN có tình cảm với em không? Trong thâm tâm, em tin là có, chẳng qua là cả hai đang nhử mồi nhau thôi.
“Tại sao anh lại không cho em biết về cuộc gặp gỡ đó? Thì ra là thế, điều đó giải thích tại sao hôm nay ở viện anh lại lơ em đi như vậy. H đã nói gì với anh mà anh đối xử với em như vậy, anh nói đi, nói điii..”
EN khóc, khóc nghẹn đi, nhưng em đã quyết rồi, thôi thì vậy, một lần trót yêu để rồi học thêm nhớ.
“Thôi nào, đừng nói với anh những lời vô nghĩa như vậy nữa, chúng ta chơi bài ngửa với nhau đi em, anh tin chắc rằng em thừa biết nó đã nói gì với anh, vậy em còn hỏi anh làm gì? Em muốn gì ở anh?”
“Anh… Đúng, em đã biết hết nội dung cuộc nói chuyện của anh, em muốn biết anh đang nghĩ cái gì?”
“Chả nghĩ gì cả, cái gì vốn có thì đã có, giờ em bảo anh nghĩ gì, vậy em muốn anh phải nghĩ cái gì?”
“Em muốn biết anh đã nghĩ gì mà anh làm như thế với em, em đã lo lắng cho anh, và giờ anh làm thế với em sao?”
“Tại sao em lại lo lắng cho anh? Anh có đòi hỏi em chăng?”
“Vì… vì anh đã lo lắng và quan tâm em.”
“Vậy là xong, ân đền oán trả, cảm ơn em, chúng ta chắc hết nợ với nhau rồi em nhỉ?”
“Anh, anh, anh yếu đuối và hèn nhát vậy sao?”
“Chưa một ai nói anh khỏe và can đảm cả, em cũng không là ngoại lệ. Thôi, anh phải đi ngủ, xóa số anh đi, cảm ơn. Vĩnh biệt em nhé, hề hề. Chào!”
Em dập máy, em không biết rằng em đã để người con gái ấy phải khóc bao nhiêu. Nhưng có lẽ, em phải học cách dừng nghĩ đến EN đi, âu cũng là sắp đặt của số phận, lướt qua nhau, để nhớ về nhau, chứ không phải dành cho nhau.
Em nằm, em trằn trọc, em đau, tự dặn lòng nhưng sao làm được. Khoảng thời gian này chắc là lụy, thằng con trai nào chả vậy, yêu cho lắm vào rồi lụy, rồi đau, rồi lại nhớ về nhau, nhưng rồi về sau sẽ hết, chắc chắn thế. Mở Facebook đăng dòng status tâm trạng “Tại sao yêu nhau không đến được với nhau?”. Hút một điếu thuốc để cho nhẹ lòng, em từng nghe được câu nói “Điếu thuốc đen, tỏa ra làn khói trắng, nhìn nhiều thằng ăn trắng tiền boa”. Câu này của mấy em ở dưới Bộ Xây Dựng - Đồ Sơn hay ca để chửi mấy thằng chủ nuốt tiền boa của khách.
Em lại nghĩ về EN, điều em băn khoăn nhất là EN có yêu em không. Nhưng nghĩ lại, có yêu hay không thì em cũng không thể cứu vãn. EN học thêm hai năm nữa ra trường rồi cưới thằng kia, vậy là an phận. Còn em, học cũng phải bốn năm nữa mới ra trường, chưa kể đến còn xin việc còn bla..bla.. yêu em thì chỉ làm khổ EN thôi. Yêu thì phải làm người mình yêu hạnh phúc, chân lý là vậy, không làm được thì em cũng phải cố mà làm thôi. Trước đây không có EN thì cuộc đời em vẫn đẹp mà, sầu thế, sầu nữa cũng…
Em mở mắt ra vì bị ánh mặt trời chiếu vào, cũng đã quá trưa, không thể nhớ nổi đêm qua đã nghĩ đến đâu rồi, hình như em đã khóc, vậy là xong. Nhìn đồng hồ cũng đã hơn 11h, điện thoại có một tin nhắn, run run mở ra, cầu mong là EN nhưng lại sợ, đêm qua em đã xóa số EN đi, nhìn qua thấy số lạ, em càng giật mình, quyết định mở ra.
“Một bạn tên CHUYÊN SỦA đã nhờ tổng đài gửi đến bạn bài hát. Vui lòng gọi số 6666 và nghe bài hát để bạn ấy bớt SỦA.”
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Thời Không Đảo Lộn