Tự dưng em thấy vui vui, giá như EN là người yêu em thì hạnh phúc biết bao nhưng không thể. Càng nghĩ càng sầu, cắm cúi đánh năm bát rồi vác bụng lên nhà.
“Xếp bát ra chậu cho em để em rửa nhé.”
Cảm giác no trương bụng đang tràn lan, nằm nghỉ tí thì EN gọi xuống ăn hoa quả, chu đáo thế, cũng tiêu cơm nên em chạy xuống đánh tiếp không hết. Ngồi nghe hai bà bàn chuyện thế giới, nào là David Beckham đẹp trai hơn Justin, Justin lại xấu hơn Lee Min Ho… đúng là con gái, Tây Tàu lẫn lộn, em cũng chen vài câu.
“Biết sao Lee Min Ho nổi tiếng không?”
Chị em với EN trố mắt ra nhìn.
“Biết ngay là không biết mà, Lee Min Ho ngày xưa cũng chỉ nhặt lá đá ống bơ thôi, xong một lần cởi truồng tắm ao ở Ao Sen làng Vũ Đại, bị Chí Phèo rúc bụi chuối chụp trộm được thì… á…á… đau…”
“Lee Min Ho là thần tượng của tôi đấy, ông biết không hả, dám bốc phét này, chém gió này…”
Vừa nói vừa nhéo vào hông em đau điếng. Chị em thì cứ tủm tỉm cười, ăn nốt miếng dưa chị em chả nói chả rằng đi lên nhà, còn lại hai đứa, thế bí rồi. Em cứ thế ăn, không comment thêm câu nào. EN thì lúi cúi gọt dưa, cũng “đảm đang” ra phết. Em thì cứ im như thóc mọc mầm. Nhưng như thế mãi cũng chả ra sao, em quyết định lên tiếng.
“Sao hôm nay em lại qua đây.”
“Em qua đây nấu ăn cho anh ăn, hì.”
EN cười, xinh lắm, đẹp lắm.
“Không cần thiết đâu, như anh đã nói, có lẽ chúng ta phải dừng lại.”
“Tại sao? Tại sao phải dừng lại? Hai người bạn cũng phải có điểm dừng sao?”
Em cứng họng, chả lẽ giờ thừa nhận rằng em yêu EN, thừa nhận cũng chả giúp ích gì.
“Anh này, em hỏi anh một câu, chỉ một câu thôi.”
“Ừa, ok, em hỏi đi.”
“Anh có yêu em không?”
EN là người hỏi khó nhất mà em từng gặp trong 19 năm cuộc đời, liên tiếp hai câu hỏi khiến em bối rối, khua môi múa mép vào tình huống này càng không được.
“Sao em lại hỏi anh vậy?”
“Em muốn biết điều đó, em muốn biết anh có yêu em không, nhưng có lẽ, nghe về quá khứ của em chắc anh không thể chấp nhận đâu nhỉ, hì.”
Em muốn hét lên, em muốn hét lên là em yêu EN, em muốn cho cả thế giới biết điều đó, và thế giới của em đang ở trước mặt, nhưng giờ, có lẽ em phải cho cái “thế giới” đó đi vào “đã từng”.
“Anh yêu em.”
Giọng em chậm rãi và nhẹ nhàng đến chính em còn thấy sợ. Cái khuôn mặt sửng sốt của EN đang nhìn em khiến em phải băn khoăn lại về cái điều mình vừa thốt ra, trong vô thức.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Đơn phương