Logo
Trang chủ
Chương 29

Chương 29

Đọc to

Nhận ra tình hình có vẻ bất lợi, cũng chỉ hơi đơ người ra một tí, em huýt thằng bạn vứt cho chìa khóa xe rồi đuổi theo. Đúng là trời không phụ lòng người, từ xa em đã thấy thấp thoáng xe nó dừng đèn đỏ. Trong mọi trường hợp, giao thông gặp đèn đỏ là phải dừng. Vừa kịp nhìn biển số xe thì nó phóng đi mất, em vội đuổi theo thì vừa kịp đến cái đèn đỏ thứ hai, còn nó thì chạy mất dạng. Đúng là trời luôn phụ đời. Chắc thím nào ở đoạn phố Vọng cũng biết hai cái chốt đèn đỏ liền nhau đoạn ngang Giải Phóng với Trường Chinh.

Bất lực, em quay xe ra về với lòng đầy uất hận. Quay lại trường gửi xe, lại còn không có đồng nào trong túi, lại phải gọi thằng bạn xuống trả hộ ba nghìn tiền gửi xe. Ngồi trong lớp mà đầu óc chẳng thể tập trung nổi, thoáng chốc đã ngủ mất.

Em tỉnh dậy khi thằng bạn hét vào mặt, đầu vẫn còn đơ, tâm trạng rối bời. Ra quán u Béo làm cốc trà đá. Em là khách quen của u Béo, nhiều lần buồn ngủ là u pha sẵn cho một cốc trà đặc, uống xong đi vào, không lấy tiền nên em vẫn cứ là khách quen. Đặc biệt u Béo có một đứa con gái, nó sinh năm 99 và đặc biệt hơn nữa là nó phải to ít nhất là gấp ba lần em. Mà em đéo thích con này, béo, xấu lại hay sủa, suốt ngày "em đi xăm môi, em đi xăm mắt...". Mẹ nó thì vất vả bán trà đá lấy tiền cho nó rình rình để sủa, tội nghiệp u Béo.

Xong cốc trà đá thì em xin phép đi về với tâm trạng rối bời. Lên phòng nằm vật ra mở điện thoại, một tin nhắn, hy vọng là của EN, số lạ, cái đuôi số làm em thấy quen quen "3301". Rồi em nhớ ra, đây là một trong những số điện thoại mà em ít mong liên lạc nhất.

"Cku nkat tuan nay` a coa' ve` we hk ?"

Nguyên văn cái tin nhắn của nó đấy các thím ạ. Bình sinh em chúa ghét bọn teencode, nhưng nghĩ lại mình cũng một thời mà. Thực ra thời em xài teencode em vẫn còn viết dễ hiểu chán, có lẽ công nghệ mật mã ngày càng lên đời nên tâm lý giới trẻ chuyển dời, đâm ra khá nhiều em gái tơi bời.

Để em nói qua về chủ nhân cái sđt đó, nhỏ đó tên D, là ex của em từ hồi em học lớp 11, ở làng bên cạnh (Dung ạ, anh đã chặn FB em từ lâu lắm rồi, và bạn bè em đéo đứa nào biết FB anh cả). Thực sự thì em cũng chả yêu thương cái gì con nhỏ này, em thề. Nó tán em trước nên em cũng sơ qua vài tý rồi lên Hà Nội học thì chia tay (cấp 3 em học ngoài Hà Nội). Xong cắt liên lạc, nhưng chắc nó vẫn dò được số điện thoại của em. Tính không nhắn lại nhưng bản tính em vốn vị tha nên em tha thứ hết cho lỗi lầm của mình trong quá khứ và nhắn lại. Được cái nó nhắn cũng nhanh, để em phác họa lại cuộc trò chuyện cho các thím xem:

"Ừ, anh không biết nữa, có gì không em?"

"Cn nay` chak' e lay' ck, a coa' ve` vui vs e dk k?"

"Anh cũng không biết nữa, em cưới vào chủ nhật hả?"

"Thu' 2 a a. nkung e moi` a tu` cn de? a tie.n sap' xep'."

"Ừ, được rồi, anh sẽ cố gắng."

"hjhj, e mun' a ve` 5' doa' a. a co' thu sep' nke', hj." (Thực sự em không dịch được tin này, em đoán là "Em muốn anh về 5 phút").

"Ok, chúc mừng hạnh phúc em nhé!"

"hj, e cam? ưn a nkju`."

Xong cái màn đấu trí căng thẳng thì em xuống ăn rồi đi ngủ, vẫn không có tín hiệu từ EN. Em muốn gọi lắm, gọi xem EN làm gì, gọi xem tại sao lại thế, nhưng em không làm thế. Có lẽ em chưa muốn xen vào và em muốn xem EN thành thật tới cỡ nào. Em ngủ.

Em mở mắt dậy là khi có tiếng chuông điện thoại văng vẳng bên tai, mở mắt ra đầu đau như búa bổ, có lẽ tại ngủ nhiều. Là EN gọi, em nghe máy với cái giọng ngái ngủ:

"Yolo"

"Anh đang ngủ hả, thảo nào nhắn tin không thèm rep".

"Ừ, đang ngủ, anh nhắn tin từ sáng giờ mới thèm rep có ai nói gì".

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Đại Việt Truyền Kỳ
Quay lại truyện Gặp gái trên xe khách..
BÌNH LUẬN