Logo
Trang chủ
Chương 39

Chương 39

Đọc to

Bố thằng H vừa khuất khỏi phòng, không gian bỗng chốc im ắng lạ thường. Thằng H ôm đầu ngồi sụp xuống, EN từ tốn bước vào. Tôi đoán giờ trong lòng nó đang đấu tranh dữ dội, vừa bực tức, vừa sợ hãi. Bực vì bị bố tát trước mặt EN, một sự sỉ nhục mà với cái sĩ diện cao ngút trời của nó thì không tài nào nuốt trôi. Sợ, vì thằng này vốn dĩ sợ bố như cọp, và nó đang run rẩy trước những lời đe dọa mà bố nó vừa buông ra trước khi đi. Thật lòng mà nói, tôi cũng không hiểu nổi. Cản tôi thì không có gì lạ, nhưng tại sao lại cản cả thằng H? Chắc chắn có uẩn khúc gì đó, không biết thằng H và EN có nhận ra hay không, hoặc có khi cả hai đều biết, chỉ trừ mỗi mình tôi.

EN khẽàng tay ôm lấy vai tôi, cảm giác cứ như đại gia ngồi ghế bành, có mỹ nữ vòng tay ôm sau lưng, thêm điếu xì gà nữa thì đúng là "like a boss". Tôi liếc nhìn thằng H, nó ngẩng phắt lên, ánh mắt hằn học nhìn tôi:

- "Nếu tao không đến được với X, thì mày cũng đừng hòng có cửa, con ạ."

"Giờ mày định làm gì? Đến người đẻ ra mày cũng không ủng hộ mày, đừng hão huyền nữa. Lớn rồi thì khôn ra chút đi, mày núp váy ông bà già đủ lâu rồi đấy."

- "Mày... nhưng bố tao cũng đâu có ưa gì mày."

Tôi bật cười trước câu nói ngớ ngẩn và thái độ trẻ con của nó. Tôi chỉ muốn bật dậy hét vào mặt nó "Ngu như chó!" nhưng EN đã bấu chặt vào vai tôi, nên tôi im lặng.

"Anh về đi" - EN nhìn thằng H, giọng lạnh lùng.

"Mọi chuyện đến giờ phút này còn chưa đủ rõ ràng với mày sao? Hãy về sống trong vòng tay bố mẹ đi, tao nghĩ cuộc đời mày đã được ông già mày sắp đặt đến tận lúc nhắm mắt xuôi tay rồi đấy."

Các thím sẽ hỏi sao tôi lại mạnh miệng đến thế? Tôi xin trả lời, biết thì tôi đã chặt đầu cho các thím ngồi ỉa lên rồi. Tôi cũng chả hiểu tại sao, nhưng tôi cảm thấy phần thắng đang nằm trong tay mình, đó là sự tự tin để tôi buông ra những lời đó. Thằng H nhìn tôi, rồi liếc sang EN, nó khổ sở đứng dậy, lê từng bước đi như một kẻ bại trận. "Thắng làm vua, thua làm giặc", đó là quy luật cuộc sống. Tôi biết mình chưa thắng được cái gì cả, nhưng hôm nay nhìn thằng H như vậy, tôi cũng tạm thấy hả hê, thậm chí cả chuyện nó đánh bạn tôi. Nói vậy thôi, chứ tôi biết sự việc chưa ngã ngũ chút nào, mọi thứ vẫn còn mơ hồ lắm, khiến tôi băn khoăn. Bố thằng H, bố EN, những người mà đối với họ tôi chỉ là hạng tép riu, nhưng tôi phải cố gắng hết sức. Tôi tin rằng tôi và EN chưa thể cạn duyên, duyên số có hợp hay không đâu thể quyết định trong một sớm một chiều, tôi phải tiếp tục, đó là điều đang thôi thúc tôi bây giờ.

EN khẽ tựa má vào má tôi:

"Sao tự dưng anh lại xuất hiện thế này? Nãy anh làm em sợ quá."

"Linh cảm của những người đang yêu."

"Thôi đi, sến súa quá."

"Hề, mà sao bố thằng H lại ở đây? Sao em lại khóc?"

EN buông tôi ra, vòng qua ngồi xuống cái ghế đối diện:

"Em cũng không biết nữa. Tự dưng ông ấy gọi điện bảo sẽ đến, rồi ông ấy nói em lằng nhằng, và sẽ nói với bố em về chuyện em yêu anh, bôi xấu anh, rồi vẽ ra một cái viễn cảnh tương lai mà em sẽ lấy người đàn ông mà ông ấy chọn cho em, không phải anh, cũng chẳng phải thằng H."

"Sao lại thế? Ông ta là bố thằng H cơ mà."

"Em không biết nữa, có thể giữa người lớn có chuyện gì đó, em cũng chưa dám tìm hiểu sâu."

"Ừ, mấy ông bà già lắm chuyện lắm, cứ từ từ."

"Em biết rồi, mà sao người anh lại xây xát thế này?"

"Hôm nay lên trường xong vật nhau với mấy em bên viện ngoại ngữ."

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: [Hồi ký] Ngày ấy
Quay lại truyện Gặp gái trên xe khách..
BÌNH LUẬN