Logo
Trang chủ
Chương 44

Chương 44

Đọc to

Quanh cái Bờ Hồ này đúng là nhiều cảnh người, nhiều mảnh đời và nhiều số phận. Những bà già mặt khắc khổ nếp nhăn dắt cái xe đạp chở một thùng nước để bán từng chai kiếm cái ăn, những ông già mặt âu sầu cầm cái máy ảnh đi gạ từng khách chụp ảnh, những đứa bé mặt nhem nhuốc cầm từng chiếc quạt chạy theo từng vị khách người nước ngoài bập bẹ vài câu tiếng Anh mong bán cho được. Nhưng em để ý có một anh tầm tuổi trung niên bị cụt chân và cụt tay trái ngồi trên một chiếc xe cho người khuyết tật bán từng món đồ lưu niệm, đi qua cũng nhiều lần thấy anh ấy nhưng lần này em phải nán lại xem vì có một đôi nam thanh nữ tú đang đứng lại xem hàng anh ấy. Thằng này mặc vest rất lịch sự, một tay đút túi quần, tay kia móc ví, con này bám lấy tay thằng này lắc lắc rồi hai đứa đi. Em mon men lại gần anh bán hàng, chào anh rồi bảo ngồi nói chuyện với anh ấy tý, anh ấy cười rồi đồng ý, em liền lấy tay đẩy anh ấy vào trong rồi ké mông lên cái xe, quay sang cười một cái rồi vỗ vai anh

"Em rất thông cảm với anh, đấy, bố tiên sư nhà nó, ăn mặc thì rõ lịch sự mà đi đến nó nhìn xong nó thọt thọt trong túi xong con kia khều rồi thằng nọ đi, gớm mày không có tiền mày dẫn bồ mày đi chơi làm gì?"

Anh ấy cười vỗ vai em bảo thôi, đấy là em bức xúc cho anh ấy thôi, chứ tính em thì cũng chả mấy khi đi lo chuyện bao đồng. Mà để ý mới thấy anh ấy ngồi đây lại có thằng nào mở cái bài nghe não nề

"Anh thấy không, tiên sư nhà thằng nào, nó thấy anh ngồi đây nó mở ngay cái bài "Con nhà nghèo", gớm thật".

Nói xong anh quay qua nhìn mình bằng cái ánh mắt kỳ lạ rồi bảo mình

"Thôi nó không mua thì chú mua cái gì đó cho anh đi".

Thôi chết cha, cái tình huống khó xử, em đành phải mua cho anh ấy chứ biết sao giờ

"Vâng, cái chùa Một Cột bằng tăm này bao nhiêu anh?"

"30k chú ạ, rẻ mà, cái này làm bằng thủ công đấy".

"Vâng, thế em lấy cái này rồi anh ghi sổ cho em nhé".

Anh nghệt mặt quay lại nhìn mình

"Không được đâu chú ơi".

"Ô, em uống trà đá ghi sổ u béo suốt mà anh".

"Thôi chú không lấy thì thôi, để lại chỗ cũ cho tao".

Gớm mặt, đã trở mặt ngay được, thôi thì đã ké nhờ lên cái xe nên em đành rút tiền ra

"Anh lấy cho em gói tăm".

Mua bán xong xuôi thì em quyết định ra về. Đúng là một buổi chiều không ra cái thể thống gì, đã mất sức, mất công, mất lòng tốt, lại còn mất oan 5k gói tăm với tay cụt bán đồ lưu niệm, thôi thì đi về, nhọc sức, cũng vừa hết buổi chiều tẻ nhạt!!!

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Sóng Gió Năm 1979
Quay lại truyện Gặp gái trên xe khách..
BÌNH LUẬN