Logo
Trang chủ
Chương 49

Chương 49

Đọc to

Không nói thêm, em cầm cái điện thoại rồi ra về. Tự dưng em thấy giận EN quá. Nếu yêu thì chả có gì phải giấu. Bản thân em cũng chưa giấu EN chuyện gì, nếu có chắc chỉ là cái chuyện thằng H em không muốn để EN biết. Đi đường mà đầu óc cứ miên man, tí thì đâm vào cái hố ga trên đường Trường Chinh. Về tới nhà nằm vật ra, cũng không muốn nghĩ quá nhiều nữa nên em định bụng làm một giấc thì bà chị bảo chuẩn bị ăn cơm. Chợt nhớ ra số điện thoại trong tin nhắn. Nếu là những đứa con gái ngang tuổi, kém tuổi thì em cũng kệ con mẹ rồi nhưng là người lớn, có lẽ em nên biết điều. Cầm máy gọi cho chị đó thì một giọng nói trong veo teo cả người.

“Alo, D hả em?”

“Vâng, em chào chị, xin lỗi giờ mới trả lời chị được, sợ chị đợi nên em gọi luôn.”

“Ừ, hì, cũng chẳng có gì, chị muốn em cho một cái hẹn ý mà.”

“Vâng, tùy chị thôi, em thì sao cũng được.”

“Vậy sáng mai được không em, tầm 9h nhé?”

“Okie, ở đâu chị?”

“Em học Bách Khoa nhỉ, ở gần có quán Long Coffee ở Trần Đại Nghĩa, hẹn đó em nhé.”

“Ừm, okie, hẹn gặp chị.”

Nói xong cúp máy rồi đi ăn cho đỡ đói. Chả biết có việc gì, chắc con kia nhờ chị nó tỏ tình hộ. Có khi bà chị ý lại thích mình, chính ra “bem” bà chị vẫn thích hơn. (Cho em CDSHT tí). Xong xuôi hết mọi việc tính đi ngủ thì có điện thoại, tưởng EN lao vội ra nghe nhưng hóa ra là, con bé xe đạp điện, gọi làm cái đếu gì.

“Cho phép nói.”

“Nói cc, tôi muốn xin lỗi.”

“Vì?”

“Vì, vì hôm nay tôi hơi quá đáng.”

“Hơi thôi hả, hơi thì xin lỗi làm gì cho bận mồm.”

“Còn muốn thế nào nữa?”

“Thế cái đéo gì, đéo thích thì thôi, đứa nào ép, khó chịu vl, biến đi.”

Nói xong em cũng dập máy luôn. Chưa kịp nghe con bé ú ớ thêm câu nào. Tự dưng lòi ra đống chuyện. EN thì chưa biết thế nào, lại còn bị thêm cái thái độ con ôn này càng khó chịu. Hút điếu thuốc cho nhẹ người rồi quay vào thấy tin nhắn. Tưởng của EN lại lao vào hùng hục thì nhận ra lại không phải của EN, lại là con bé xe đạp điện.

“Xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi, đừng giận tôi nhé.”

“Tại tính tôi vậy á, cậu cứ to tiếng làm tôi sợ nên mới thế, làm ơn đừng chửi thế nữa, tôi xin lỗi.”

Tự dưng thấy thương thương con bé, chả hiểu sao nó lại dị ứng đến thế, hay nó nhạy cảm quá, hoặc nó mẫn cảm quá với những câu chửi như thế. Có lẽ nên xin lỗi nó, mà thôi, để mai, em đi ngủ, nhắn cho EN một tin như thường lệ, nhưng tin nhắn lần này thiếu cái hôn, thiếu ký tự yêu thương.

“Em ngủ ngon!”

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Tán Gái Cùng Trường
Quay lại truyện Gặp gái trên xe khách..
BÌNH LUẬN