Điều duy nhất em nhận thức được là chân em đau buốt, bàn tay run lên rần rật, tiếng người nói bên tai tạo ra một khoảng không hỗn loạn. Nghĩ tới cảnh hôi của làm em bật cười. Rồi một người đưa tay xốc nách em lên, tiếng người hỏi han như đang tra tấn:
“Cháu có sao không?”
“Máu chảy nhiều thế kia cơ mà.”
“Có đứng được không anh?”
“Gọi cấp cứu cho nó.”
“Nó buông xe ra rồi, chắc không nặng lắm đâu.”
Em lắc nhẹ đầu cho đỡ buốt rồi bám vào một cánh tay gần đấy mà em không biết là tay ai. Rồi một tiếng người nói, một câu nói làm cả đám đông sững lại, bản thân em cũng thấy giật mình:
“Không cứu được nữa rồi, chết cả mẹ lẫn con, cái thai 7 tháng.”
Đó là tiếng hét phụ nữ cuối cùng mà em nghe thấy khi ngã xuống, chị ấy là nạn nhân của chiếc xe điên, sau em. Giật mình nghĩ tới chiếc xe, vô cùng quen thuộc, chắc chắn đã thấy rồi.
“Chú chú, cái xe bị bắt chưa chú?” – Em quay lại hỏi ông bác đi cùng.
“Nó chạy rồi, phi lên cầu vượt bên trên đi rồi. Ai cũng lo cứu mày với con bé kia mà không để ý thằng tội phạm, khổ thân con bé.”
“Có người báo công an chưa chú?”
“Công an đang điều tra lấy lời khai, nhân chứng kìa.”
Chắc em phải chuồn luôn chứ lấy lời khai kiểu gì cũng hỏi tới em, mà có người chết kiểu gì cũng lên báo, mà lên báo kiểu gì nhà em cũng biết, hoặc kiểu gì cũng xôn xao cư dân mạng, rồi lại nhiều chuyện không hay…
“Bắt được cái xe rồi kìa, đm thằng chó, nó chạy mất rồi!” – Tiếng một bác gần đấy hô lên làm em phải giật mình.
Chạy thì cũng dễ, chân em cũng được người dân băng lại cho, chỉ rách cái quần, máu cũng được cầm lại, coi như chỉ xây xát ngoài da, nhưng bắt được cái xe thì không thể tha, may cho thằng đâm không thì người dân cũng cho nó ra ma. Em nhét lại chìa khóa xe vào túi quần, dựng lại cẩn thận rồi đi theo người xung quanh ra xem chiếc xe.
Đúng là hơn cả cháy nhà, người trẻ người già lao đi xem như chạy phà. Em thì cứ tập tễnh mà chạy cho nhạy. Cảnh sát đang quay vùng xung quanh chỗ của chị vừa qua đời, cái xe cũng đang được đánh tới để mô tả lại hiện trường.
Chiếc xe đó không còn lạ lẫm gì với em, con Santafe màu xanh ngọc, là xe của thằng H. Mọi chuyện tự dưng trở nên dễ hiểu. Vậy là thằng chó này định gϊếŧ em, định cho em chết.
“Xin lỗi, em có phải là nạn nhân của vụ tai nạn vừa rồi?”
Giật mình quay người lại thì là một tay cảnh sát trạc tuổi 30, vỗ vai em hỏi nhẹ nhàng.
“Dạ vâng, em bị cái xe đó quệt qua.”
“Anh muốn hỏi em thêm vài câu được không?”
“Dạ được.”
“Em có biết người này không?” – Tay cảnh sát đó đưa hình của một tay đầu vàng ra trước mặt em – “Em nhìn có quen không?”
“Dạ không. Đây là ai ạ?”
“Đây là hung thủ vụ đâm xe, bọn anh đang theo hướng vụ đâm xe là theo trả thù, nhưng nếu cả em không quen thì chắc không phải, một thằng lái xe điên.”
“Vâng.”
“Em về trước đi, ghi lại cho anh địa chỉ liên lạc nhé.”
Em ghi tên, số điện thoại và số nhà vào cho hắn xong lê bước về.
Dắt xe về mà lòng em nặng trĩu. Vậy là đã có người chết, lỗi là ở em, em có nên báo rằng đó là xe thằng H không? Nó đã cho người đâm em, tại sao nó lại lấy xe nó, nó ngu vậy sao?
Một là nó muốn gϊếŧ em, hai là nó muốn gϊếŧ thằng T. Tạm thời em không nên cho thằng T biết chuyện này, nếu không với tính cách của nó, chuyện sẽ càng vỡ lở.
Có lẽ em đã động vào dây thần kinh điên loạn của một thằng được sinh trong gia đình đéo có gì ngoài điều kiện. Cảm giác tội lỗi tràn ngập trong em. Đáng lẽ ra em sẽ phải là người chịu trách nhiệm cho cái chết của chị ấy, đáng lẽ ra em là kẻ sẽ phải gánh chịu tất cả, đáng lẽ ra sẽ không có người liên lụy tới em, tự dưng em thấy sợ, em thấy lo, lo cho EN.
Rút vội điện thoại gọi cho EN, EN tắt đi, máy báo bận.
“Em sắp về rồi mà.” – Tin nhắn đến ngay sau đó.
Đề xuất Tiên Hiệp: Nghịch Thiên Chí Tôn