Em: "N còn nhớ nhà anh không, N nhìn đi nhà N như thế nào?"
Em ngước đầu về phía nhà N...
N như cảm nhận được trong giọng nói của em có sự dằn vặt, đau khổ vì sự chênh lệch này không cắt ngang những gì em nói nữa, sao mà vẻ mặt N giống như N cảm thấy có lỗi với em quá vậy trời, lỗi vì nhà N quá giàu so với em.
N nghẹn ngào:
N (khóc): "Anh nghĩ N tầm thường như anh luôn hả?"
.....
N: "N cần anh phải có tiền đâu... N có bảo anh phải như thế này thế kia đâu... Sao cái gì cũng tiền hết vậy gia đình N rồi, bây giờ anh nữa..."
Tự nhiên cảm thấy trong lòng nhói quá.
N: "...N buồn nhiều lắm rồi..."
N ngừng lại như để lấy thêm mạnh mẽ, rồi nói tiếp:
N: "N thích anh vậy mà giờ anh nói như vậy... (nghẹn ngào)..."
Coi bộ cảm xúc mạnh quá, nên N im bặt tất cả mọi tiếng, rồi vỡ òa ra như con nít té đau quá khoảng sau mới khóc thành tiếng vậy.
N: "N... N buồn quá (khóc... khóc)..."
N nghẹn ngào quá, em e ngại nhìn lại nhà N lần nữa, rồi xích lại thật gần chỗ N ngồi, vỗ lên lưng N rồi vỗ về:
Em: "Nín đi, nín đi... ba mẹ em ra kìa."
Em giả vờ, N ngước lên mếu máo nhìn tới cổng nhà mình, thấy chẳng có ai, N ngước lên nhìn em nước mắt đầm đìa coi như N giận càng giận hơn nữa.
Nói xong tự nhiên thấy mình "giả vờ" nói để N khỏi khóc ngu gì đâu.
N: "Anh về đi."
Em: "Nín đi rồi anh về."
N: "Anh về đi."
Em cười nói:
Em: "Anh không về nữa, anh muốn ngồi đây đến khi nào N vào nhà ngủ thì thôi luôn... được không?"
Nghe em nói thế N khóc, càng khóc tợn hơn nữa... rõ khổ mà, cử chỉ, lời nói của N càng làm em yêu N càng nhiều hơn...
Em vỗ về nói, mong N nín khóc đã rồi tính sau:
Em: "N à, anh yêu N nhiều lắm, rất nhiều là đằng khác, anh chỉ nói vậy thôi, chứ bỏ N anh chắc chẳng bao giờ anh quên được N luôn đó, thôi nín đi... xem như anh chưa nói gì."
Nhưng con gái khác ở con trai ở điểm đó. Không thể xem những lời đã nói ra là không có gì cả... Tuy nó chấp nhận nhưng trong lòng vẫn luôn chất chứa và chẳng thể nào quên được đâu...
....
Trailer: