Tôi quay sang nhìn chị, đứng hình cả một phút, rồi chị mới tiến lại gần xe tôi. Tôi quăng chiếc balo ra ghế sau. Chị vẫn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra.
Chị: What the hell?
Tôi: Em ăn gì chưa?
Chị: Anh đến hồi nào vậy?
Tôi: À, cũng khoảng hai tiếng trước rồi.
Chị: Sao anh không nói gì hết vậy?
Tôi: Anh muốn tạo bất ngờ cho em.
Chị: Anh khùng quá. Chạy vậy lỡ có chuyện gì rồi sao?
Tôi: Anh cũng không biết nữa.
Chị: Ba mẹ anh có biết anh xuống đây không?
Tôi: Anh lén xuống mà, mai anh về rồi.
Chị: Có sức không đó? Hay anh nghỉ một ngày rồi thứ Bảy chạy về.
Tôi: Ừ, anh cũng tính như vậy.
Chị: Lỡ dì hai anh qua tìm rồi sao?
Tôi: Hơ hơ, nhắc anh mới nhớ, để lát anh nghĩ cớ.
Chị: Nãy anh ăn gì chưa? Có mệt lắm không?
Tôi: Nãy lúc em nói là đang chụp x-ray, anh ngồi ở Starbucks ăn hai cái pop-tart rồi. Còn em?