Tôi: Ừ, em đẹp lắm. (Cái này tôi khen thật lòng, chị thật sự rất đẹp.)
Chị: Em có gì đâu mà đẹp, em già rồi đó.
Tôi: Anh không thích em nói vậy. Em dù có gì đi nữa, em vẫn là người anh yêu nhất, là người đẹp nhất trong lòng anh, là người vợ sau này của anh.
Chị: Ghét anh quá, toàn nói ngọt không à?
Tôi: Anh không nói ngọt, em đẹp lắm M à. Sau khi anh tốt nghiệp, trong lễ tốt nghiệp của anh, anh sẽ cầu hôn em trước mặt mọi người, trước mặt ba mẹ anh.
Chị: Ừ, nhớ đó, em cho anh cùng lắm là 3 năm thôi đó. Em không đợi lâu hơn nữa đâu.
Tôi: Anh hứa với em, chắc chắn, anh cưới em làm vợ. Em là người mà anh từng mong đợi bấy lâu nay. Đúng là anh còn quá trẻ, anh mới 20 à. Nhưng anh đủ sáng suốt để biết được người mà anh muốn cưới làm vợ. Và người đó chính là em đó, M à.
Chị: Ừ, em yêu anh lắm. Anh phải giữ lời đó.
Tôi: Anh nói là anh làm. Mà anh thắc mắc là sao em ở lại được lâu mà trong khi đi theo diện du học?
Chị: Lúc đầu là em đi theo diện du học, nhưng sau này học phí mắc quá, em họ của em thấy vậy nên làm hôn nhân để em được giảm học phí với lại nhập cư luôn.
Tôi như đứng hình trước lời nói của chị.
Tôi: Vậy là em đã kết hôn rồi à?
Chị: Ừ, anh sao vậy?
Tôi: Em có biết là anh sốc lắm không?
Chị: Sao mà sốc?
Tôi: Anh đang cướp vợ người ta đó, em có biết không?