Tôi: Làm được gì? Níu kéo? Anh bị cắm sừng mà.
Chị: Ừm, anh làm vậy cũng đúng. Em mà biết anh cắm sừng em là em không bao giờ tha thứ cho anh đâu đó.
Tôi: Anh không bao giờ làm cái trò đó với em. Một người con gái hoàn hảo như em, anh trân trọng lắm.
Chị: Anh lại nói ngọt nữa rồi.
Tôi: Anh không nói ngọt, em hoàn hảo lắm. Vừa có tài vừa đẹp nữa. Chắc nhiều người theo đuổi lắm đây.
Chị: Cũng có, mà giờ có anh rồi. Em không nhận quà hay lời tán tỉnh từ ai nữa ngoại trừ anh thôi.
Tôi: Có mới nói đó.
Chị: Em thề luôn. Còn mấy ngày nữa là ba mẹ anh qua rồi. Sắp hết được nói chuyện với anh thường.
Tôi: Chuyện đó em không cần lo. Anh sẽ nghĩ ra cách mà.
Chị: Em nhớ anh lắm đó. Lúc em ở Việt Nam, anh đối xử với em tệ bạc lắm đó.
Tôi: Anh cũng không muốn vậy.
Chị: Anh lo làm gì để bồi thường đi.
Tôi: Ừm, khi nào gặp nhau chắc chắn anh sẽ ôm em vào lòng thật sâu.
Chị: Còn thiếu.
Tôi: Hôn nữa.