Sáng hôm sau, tôi vẫn dậy sớm vì chưa quen lại giờ giấc. Cố ngủ thêm cũng không được. Hôm nay là thứ Sáu nên tôi được nghỉ. Tôi học có bốn ngày một tuần, chị cũng vậy. Biết chị 10 giờ mới đi làm và hôm qua thức khuya quá, sợ chị không có sức đi làm nên tôi để chị ngủ đến 9 giờ, tôi mới báo thức cho chị. Tôi và chị giao nhiệm vụ cho nhau là từ thứ Hai đến thứ Năm thì chị gọi tôi dậy, còn từ thứ Năm đến Chủ Nhật thì tôi gọi chị dậy. Tôi dọn dẹp nhà cửa, giặt đồ cho xong để lát đi chợ. Thấy 9 giờ thì tôi gọi cho chị. Phải gọi đến ba lần mới bắt máy.
Tôi: Dậy đi kìa vợ, lát nữa em đi làm đó.
Chị: Ừ, em biết rồi. Đang dậy nè. (thật ra chị vẫn còn đắp chăn chưa chịu dậy, cái này tôi biết tính chị quá rồi)
Tôi: Kéo cái chăn ra đi, ở đó mà dậy.
Chị: Ủa? Sao anh biết?
Tôi: Tất nhiên rồi, anh là bạn trai em mà.
Chị: Ừ, ghét, giờ dậy nè.
Tôi: Dậy rửa mặt rồi ăn sáng kìa.
Chị: Em đang đánh răng. Anh dậy nãy giờ rồi hả?
Tôi: Ừ, anh dậy lúc 5 giờ rồi.
Chị: Hôm nay anh có đi đâu không?
Tôi: Chắc đi chợ, nhà hết đồ ăn với trái cây rồi.
Chị: Anh phải ăn nhiều trái cây lên đó, em thấy anh ít ăn lắm.
Tôi: Ừ, biết rồi bế.
Chị: Anh ăn sáng chưa?