Tôi: Hồi trước anh cũng niềng răng hết 3 năm nên anh biết thôi.
Chị: Oh, em đang đi kiếm kem Haagen-Dazs.
Tôi: Anh cũng thích ăn kem đó lắm. Mà ở Walmart thiếu gì?
Chị: Tại em thích ăn vị rum raisin mà kiếm hoài không thấy.
Tôi: Anh chưa ăn loại đó bao giờ. Mỗi lần anh ăn là anh nhớ đến 10 năm trước.
Chị: 10 năm trước?
Tôi: Ừm, 10 năm trước, gia đình anh qua đây. Lúc đó nghèo lắm, ba anh dành dụm quá trời để mua cho hai anh em anh một hộp kem. Bởi vậy anh hiếm khi ăn Haagen-Dazs là vậy.
Chị: Ủa? Hồi trước anh có qua đây hả?
Tôi: Ừ, 10 năm trước, gia đình anh di cư qua đây.
Chị: Mà sao không ở lại luôn?
Tôi: Ba anh không bỏ được công ty ở Việt Nam. Ở được 10 tháng thì bị bác anh phá, nên ba anh buộc phải về Việt Nam giành lại.
Chị: Sao nữa?
Tôi: Lúc đó anh còn nhỏ, mới 10 tuổi à. Dì hai anh không chịu chăm sóc nên ba mẹ anh buộc phải đưa anh về luôn. Anh hai anh ở một mình bên này.
Chị: Wow, ra là vậy. Mà gia đình anh làm gì?
Tôi: Làm về nhựa. Bữa lần thứ hai đi chơi với em, anh bỏ đi nửa chừng là để chạy lên Vĩnh Lộc kiểm tra cái lô hàng trước khi giao cho bác anh.
Chị: Bác anh?
Tôi: Ừ, bác anh là chủ công ty M.H đó. Ba anh sản xuất chai nhựa giao cho ổng.
Chị: Trời, background của anh cũng mạnh quá.
Tôi: Ừm, cả dòng họ ai cũng làm ngành nhựa hết, chủ yếu là sản xuất chai nhựa giao cho bác anh.
Chị: Không ngờ anh là cháu của M.H nha.
Tôi: Cháu thì sao? Ổng đâu có quan tâm đến mọi người xung quanh. Giờ đến lượt con trai lên nắm quyền, mà cách làm việc thì như sh*t. Ép người làm này làm nọ mà không nghĩ đến hậu quả.
Chị: Anh ghét bác anh lắm hả?