"Chúng ta rốt cuộc đã đến nơi nào? Ta muốn về nhà..."
Một vài nữ sinh không kìm được bật khóc.
"Lại là một tòa Ngũ sắc tế đàn..."
Bàng Bác và Diệp Phàm đứng cạnh nhau, hai người liếc nhìn, rồi cùng lắc đầu.
Họ là bạn thân thời đại học, sau khi tốt nghiệp cũng thường gặp mặt, hiểu rõ lẫn nhau. Hiện tại, hai người đều cảm thấy tình hình không ổn, mọi người đang ở trong tình cảnh đáng lo ngại, tràn ngập biến số không rõ.
Vào lúc này, những người khác cũng thu hồi ánh mắt từ hoang mạc, bắt đầu lo lắng, hoảng loạn quan sát tình hình xung quanh.
Chiếc quan tài đồng khổng lồ lật ngửa ở phía sau họ, bên dưới nó là một Ngũ sắc đàn đá cực lớn, hình dáng giống hệt Tế Đàn nhìn thấy ở Thái Sơn, được xây dựng từ năm loại cự thạch màu sắc khác nhau.
Ngũ sắc đàn đá chiếm diện tích cực lớn, có thể tưởng tượng khi xây dựng đây là một công trình vĩ đại, nhưng đã bị vô tận năm tháng tàn phá. Tế đàn khổng lồ gần như bị bao phủ trong lòng đất, cho đến hôm nay trông như đất đóng băng.
Hôm nay, Cửu Long kéo quan tài tới đây, liên tục đập xuống đất, làm đất sỏi tan đi, để lộ một phần không rõ ràng của tế đàn. Không chỉ có chiếc quan tài đồng khổng lồ nằm trên tế đàn, mà chín bộ xác rồng khổng lồ cũng đều ở trên đó. Có thể tưởng tượng Ngũ sắc đàn đá lớn đến mức nào.
"Chúng ta... bị lạc rồi, tìm không được đường về nữa."
Một nữ sinh yếu đuối khóc thất thanh, thân thể run rẩy, nếu không có người đỡ, đã ngã xuống đất từ lâu.
Rất nhiều người sắc mặt tái nhợt, lúc nãy mọi người lại liên tưởng đến khả năng không tưởng tượng thường xảy ra trong thế giới lạ lẫm.
Không ai nguyện ý tiếp nhận sự thật này, thế nhưng đã không còn thấy Thái Sơn nữa, mà trước mắt là hoang mạc trống trải, khiến người ta không thể không trầm mặc.
"Không nên hoảng loạn, không nên sợ hãi, sẽ có biện pháp giải quyết."
Diệp Phàm lớn tiếng hô.
"Giải quyết thế nào, chúng ta làm sao trở về, tại sao... lại đến thế giới xa lạ này?"
Ngay cả giọng nói của nam sinh cũng đã run rẩy, tràn ngập sợ hãi và bất an.
Thứ gì cũng không biết sẽ làm một bộ phận người tràn ngập kính nể và sợ hãi, đồng thời cũng làm một bộ phận khác sinh ra dục vọng thăm dò.
Diệp Phàm và Bàng Bác đi hai bên chín bộ xác rồng khổng lồ, tiến về phía trước, muốn nhìn tình hình xung quanh.
Lý Tiểu Mạn ở cách đó không xa, dường như hơi lạnh, ôm hai tay, dung nhan xinh đẹp hơi trắng bệch, nhưng vẫn bình tĩnh như cũ, như một đóa hoa sen thanh lệ tỏa sáng trong bóng tối.
Diệp Phàm đi ngang qua cởi áo đưa cho nàng, nhưng nàng chỉ nói lời cảm ơn, rồi lắc đầu từ chối.
Diệp Phàm cũng không nói thêm gì, hắn cũng không muốn vãn hồi gì cả, khoác áo lên, rồi cùng Bàng Bác tiếp tục đi đến phía trước.
Tránh qua mấy cái xác rồng khổng lồ cùng quan tài đồng, họ thấy Cade – bạn học người Mỹ của Lý Tiểu Mạn – cũng quan sát tình hình xung quanh, thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng "good".
Bên cạnh Ngũ Sắc Tế Đàn có một khối nham thạch cực lớn, nằm ngang trên mặt đất, cao tới hai mươi mấy mét, nhưng độ dốc không lớn, có thể leo lên được.
Diệp Phàm thân cao khoảng 1m79, tuy nhìn có vẻ văn nhã, nhưng thực tế thân thể rất cường tráng, năm đó là đội viên chủ lực của đội bóng đá trường, trên sân bóng thường bị người khác gọi là Người Dã Man.
Bàng Bác thì người cũng như tên, có cái thế "Bàng Bạc", nhưng không mập mạp, mà thực sự rất cường tráng, là một người khôi ngô to cao, bắp tay có thể sánh với người vai u thịt bắp.
Hai người thể chất đều rất tốt, rất nhanh tiến tới khối cự thạch, cơ bản không cần cẩn thận leo trèo, mà trực tiếp xông lên.
Đứng trên khối đá lớn nhìn ra xa, chỉ thấy những điểm sáng yếu ớt trong không gian u ám, điều này khiến hai người tương đối kinh dị.
"Chúng ta khả năng rất lớn là không trở về được nữa rồi."
Đối với bạn thân nhất thì không có gì không thể nói, Diệp Phàm nói thẳng suy đoán của bản thân:
"Nơi này khẳng định không phải không gian của chúng ta."
"Nơi này thực sự không phải không gian của chúng ta."
Bàng Bác tuy ngày thường rất tùy tiện, nhưng khi gặp chuyện quan trọng thì không bao giờ nói đùa. Hắn nhìn chăm chú vầng sáng yếu ớt ở xa xa, nhíu mày nói:
"Ngươi nói trên thế giới này thật sự có thần sao?"
Diệp Phàm cũng nhìn vầng sáng ẩn hiện ở xa xa, nói:
"Chúng ta ngay cả long thi còn có thể gặp, ta nghĩ nếu có Thần thực sự xuất hiện trước mắt chúng ta, ta cũng sẽ không kinh ngạc."
"Nếu có một vị Thần xuất hiện trước mắt... thì tình cảnh sẽ như thế nào."
Bàng Bác nói nhỏ.
Phía sau truyền đến tiếng động, Cade – thân thể cao chừng 1m9 – cũng bắt đầu leo lên cự thạch. Khi hắn thấy đoàn ánh sáng ở phương xa, lập tức thét lên kinh hãi.
"Ca ngợi... Thượng Đế nhân từ, ta... thấy được ánh sáng rồi."
Tiếng Trung của hắn không quá lưu loát, sau đó xoay người dùng sức vẫy tay, hướng về Lý Tiểu Mạn trong đám người la lớn:
"Ta thấy được... ánh sáng!"
Sau đó, hắn từ trên tảng đá lớn leo xuống, chạy về hướng của Lý Tiểu Mạn.
Cade kêu to nhất thời làm mọi người trở nên hỗn loạn, không ít người hướng nơi này chạy tới.
Bàng Bác nhìn Lý Tiểu Mạn và Cade đứng cạnh nhau ở cách đó không xa, nói với Diệp Phàm:
"Tên quỷ tây dương này có phải là bạn trai của Tiểu Mạn không?"
"Ta làm sao biết được."
"Thực sự cứ vậy mà từ bỏ hay sao?"
Bàng Bác liếc xéo hắn.
"Có một số việc mặc dù có thể bắt đầu lại từ đầu, nhưng rất khó trở về như cũ. Ngay cả khi cùng đi trên một con đường, nhưng đời người mấy ai cùng đi lại lần thứ hai, cho dù có cũng không còn cảm giác như xưa. Việc này đã là chuyện của quá khứ rồi, con người thì phải luôn đi về phía trước."
Diệp Phàm lắc đầu, sau đó dường như nhớ tới cái gì đó, cười nói:
"Cũng chỉ có ngươi là khoái hoạt, Sống về đêm thì muôn màu muôn vẻ."
"Ta khinh bỉ ngươi, có người nào có sinh hoạt phong phú hơn ngươi."
Bàng Bác nhìn Diệp Phàm, sau đó lại nhìn Lý Tiểu Mạn ở phía xa, nói:
"Theo trực giác của nam nhân, ta luôn cảm thấy hai người các ngươi vẫn sẽ phát sinh một sự tình."
"Đừng làm bại hoại thanh danh của ta."
Diệp Phàm cười nói:
"Ngươi cũng có giác quan thứ sáu như nữ nhân sao?"
Giờ này khắc này, chỉ sợ cũng chỉ có hai người bọn họ còn có thể cười được, hai người đều không phải người bi quan, bất luận lúc nào cũng rất khó nhăn mày, nhăn mặt.
Không bao lâu sau, không ít người cũng leo lên trên nham thạch, nhìn về phương xa. Ánh sáng yếu ớt nhấp nháy như đom đóm, xuyên thấu trong không gian u ám, lọt vào trong mắt mọi người.
Vầng sáng tuy không rực rỡ, nhưng cũng làm mọi người có hy vọng, không ít nữ sinh reo hò.
Phía trước có ánh sáng yếu ớt, tuy vẫn không thể biết thêm gì, nhưng mọi người cũng cùng đi tới. Hay là, bởi bản tính của nhân loại, là sợ bóng tối, hướng tới ánh sáng.
"Ngàn vạn đừng làm chúng ta thất vọng."
"Hy vọng sẽ có kỳ tích xảy ra."
Mọi người lục tục leo xuống cự thạch, vừa đi tới Ngũ Sắc Tế Đàn vừa thương lượng đối sách.
"Nơi này tất cả đối với chúng ta mà nói đều rất xa lạ, ngay cả nơi có ánh sáng phía trước, tất cả phải cẩn thận một chút."
Vương Tử Văn tính cẩn thận, đưa ra kiến nghị như vậy.
Chu Nghị vẫn rất bình tĩnh, nghe vậy gật đầu nói:
"Không sai, trước chọn phái vài người đi trước dò đường, ngược lại chỗ ánh sáng kia cũng không phải rất xa, nên đề phòng vạn nhất."
Những người khác đều đồng ý, con đường phía trước không ai có thể dự liệu, hoàn cảnh lạ lẫm, tất cả đều phải cẩn thận cho thỏa đáng.
"Ầm!"
Đột nhiên, truyền đến rung động mãnh liệt, Quan tài đồng trên Ngũ Sắc Tế Đàn phát ra tiếng động cực lớn.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Ta cảm giác tiếng động từ trong chiếc quan tài đồng phát ra."
Ly – nữ sinh đứng gần quan tài đồng nhất – sắc mặt trắng bệch, nói.
Nghe được những lời ấy, mọi người đều biến sắc, phải nhớ rằng bên trong chiếc quan tài đồng còn có một chiếc quan tài nhỏ nữa.
Đề xuất Tiên Hiệp: Nhân Đạo Chí Tôn