- Sư phụ!
Nước mắt lưng tròng, Tiểu Tùng vốn là một "đứa trẻ" nhu nhược, rụt rè, giờ đây thấy Diệp Phàm toàn thân đẫm máu, thân hình chao đảo kịch liệt, hắn không kiềm được mà khóc lớn.
Năm đó, khi còn là một chú sóc nhỏ ngây thơ, chính Diệp Phàm đã dẫn dắt hắn đi trên con đường tu luyện khác biệt này. Nay nhìn sư tôn đầu đầy tóc bạc, khí huyết suy kiệt, có thể chết đi bất cứ lúc nào, hắn vô cùng đau lòng, ôm chặt lấy sư tôn mà không ngừng rơi lệ.
- Sư phụ! Chúng ta trở về Thiên Đình, dùng Bất tử dược!
Tiểu Tùng định cõng Diệp Phàm trên lưng để mang hắn đi.
Diệp Phàm lắc đầu, bảo hắn buông mình xuống, rồi ngồi xếp bằng bất động trong tinh không. Vết thương của hắn rất nặng, nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất. Điều đáng sợ nhất chính là cơ thể hắn đang sắp khô kiệt.
Vô số tinh khí từ khắp vũ trụ đổ về, nhiều tinh vực trở nên u tối vì ánh sáng của vô số tinh tú đã bị dẫn tới, chìm sâu vào cơ thể Thiên Đế.
Diệp Phàm điều tức, toàn thân tỏa ra bảo quang lấp lánh, dẫn trở về máu huyết Thiên Đế đã vương vãi, đưa chúng vào lại trong cơ thể. Sau đó, hắn luyện hóa huyết khí của mấy vị chí tôn thành mấy tia tinh hoa, tôi luyện thành Thần tinh để trị liệu cho bản thân.
Thương thế khép lại, huyết khí thu liễm, thân thể Thiên Đế nhìn như phục hồi như cũ, nhưng điều đó không đáng kể. Điều đáng sợ nhất chính là cơ thể suy kiệt, điều này rất khó đảo ngược.
Tinh khí trong Thân Thiên Đế của Diệp Phàm đã không còn nhiều. Tinh huy từ bát hoang chìm sâu vào cơ thể hắn đến một mức độ nhất định liền tự động tràn ra ngoài, không còn tích tụ nữa.
Thân thể hắn suy yếu, huyết khí khô cạn, giống như chiếc nồi mục nát không thể chứa thêm nhiều nước, đều sẽ chảy ra ngoài, cho thấy hắn đã gần kề với cái chết, sắp kết thúc cuộc đời này.
Dù có Thần dược cũng không dùng được. Đây là dấu hiệu cho thấy Diệp Phàm đã đi đến hồi kết, không ai có thể cứu hắn, không có bảo dược nào có thể giúp hắn hồi xuân.
Trong hoàn cảnh này, ngay cả việc tiến hành bước nhảy chung cực, sống ra đời thứ ba để cứu lấy bản thân mình cũng không thể. Hắn đã hao hết nội tình cuối cùng trong trận chiến chấn nhiếp thế gian đó, Thần thai trong cơ thể hắn đã tan biến hoàn toàn.
Đại chiến với bảy chí tôn đã làm hắn hao tổn hết sức, việc cường ép đưa ra một ngụm tinh huyết để khôi phục trạng thái đỉnh phong đã khiến bản thân hắn suy yếu. Rồi lại tiếp tục đại chiến với Bất Tử Thiên Hoàng, một cao thủ cái thế như vậy, đã hao hết tiên tinh trường sinh mà hắn tích lũy.
- Sư phụ!
Tiểu Tùng rơi lệ, nhìn sư tôn năm đó oai phong một cõi, trên trời dưới đất khó có thể tìm thấy một lần bại, nay đã già cả như vậy, tóc bạc trắng xóa, vết máu loang lổ, sắp chết trong dòng thời gian. Trái tim hắn đau đớn như bị dao cắt.
Tình huống này thực sự khiến người ta cảm thấy bất lực. Nếu một người cả hồn lẫn phách đều sắp dập tắt, làm sao có thể sống sót? Diệp Phàm đang cố gắng níu giữ một hơi thở cuối cùng, nếu không nguyên thần đã hoàn toàn ảm đạm rồi.
Hắn cười cười, thế sự thật sự khó lường. Hắn vậy mà cũng đi đến bước này. Vô địch thiên hạ năm vạn năm, cuối cùng lại dẫn đến cuộc tập kích của Bất Tử Thiên Hoàng.
Rõ ràng, đối phương cũng từng trải qua lúc tuổi già như vậy, nên rất hiểu biết về trạng thái này. Vì vậy, khi ra tay đã nhắm vào rất mạnh, chính là muốn làm tan biến tiên tinh trong cơ thể hắn, không cho hắn cơ hội.
Những người như bọn họ, dù thân thể bị tàn phá, nguyên thần bị đánh nứt cũng không chết được. Ở lúc tuổi già này, điều quý báu nhất chính là tinh hoa trường sinh đã tích góp từng chút một, đó là căn bản để lột xác sống tiếp một đời.
Diệp Phàm đã từng xem Quản Thừa, nhớ lại Bạch Y Thần Vương, xem Kim Ô Đại đế, thăm dò tiểu Thần Tàm, tiếp xúc gần gũi với người sống ra đời thứ hai. Hắn dĩ nhiên đã tìm hiểu ra loại huyền bí sắp chết có thể sống thêm một đời này.
Một phương pháp có thể sống ra một đời, khó có thể lặp lại.
Hắn đã dành dụm nhiều năm, chính là vì hôm nay. Mặc dù thoạt nhìn hình thần tiều tụy, thọ nguyên sắp hết, căn nguyên đã khô kiệt, nhưng đó chỉ là biểu tượng bên ngoài mà thôi. Bên trong ngấm ngầm có một tia vật chất tinh túy trường sinh đang dựng dục sinh ra giống như Thần thai.
Đáng tiếc, Diệp Phàm đã chuẩn bị rất lâu, lại bị phá hủy như vậy. Thiên Hoàng ra tay không giống người thường, quá mức bá liệt. Không toàn lực chống lại thì dứt khoát không ngăn được.
Trên thực tế, Diệp Phàm có thể đoán được, Thiên Hoàng đột kích chủ yếu là coi trọng dấu ấn Thiên Đế của hắn, cùng với vật chất trường sinh mà hắn tích tụ mà những ngoại nhân kia không thể hiểu hết.
- Đừng khóc!
Diệp Phàm ho ra một búng máu, mỉm cười nói với Tiểu Tùng. Hắn đã sống hơn năm vạn năm, nhìn quen mắt sống chết của hết đời này đến đời khác ở nhân gian. Việc này xảy ra với hắn cũng không có gì lạ.
- Sư phụ! Con không muốn người chết!
Tiểu Tùng lau đi nước mắt, ngồi xếp bằng đối diện, định luyện hóa căn nguyên bản thân mình để kéo dài sinh mệnh cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm lắc đầu, ngăn cản hắn, nói:
- Như vậy vô dụng!
- Như thế nào mới hữu dụng! Sư phụ người nhất định biết đúng không? Xin hãy nói cho con biết, con nhất định phải đi tìm biện pháp mang lại mạng sống cho người!
Tiểu Tùng mong chờ hỏi.
- Không cần thương tâm! Ông trời muốn thu ta đi, cũng không dễ dàng như vậy, bởi vì ta còn chưa muốn chết đâu!
Diệp Phàm cố hít một ngụm tinh khí, thần hỏa bản thân không tiêu tan.
Đúng như hắn nói, hắn phải đấu tranh. Dù chỉ còn một hơi thở cũng tuyệt không thể khuất phục, phải cố gắng sống ra một đời khác. Bởi vì hắn còn có một số chuyện phải làm, lời thề và hứa hẹn năm đó vẫn còn vang bên tai, phải mở ra một bức chiến đồ trường sinh rộng lớn.
"Rắc!"
Nhưng Diệp Phàm thực sự rất già yếu, tiên tinh đã cạn kiệt. Tiên Thai đầy rẫy vết rạn nứt, có thể vỡ ra bất cứ lúc nào, mà thân thể càng có thể trực tiếp bị thiêu đốt thành tro tàn.
Hắn đang ở bên bờ vực của trạng thái cực kỳ nguy hiểm. Nếu không sống ra được một đời khác, hắn sẽ trực tiếp hóa đạo, đi tới điểm cuối của sinh mệnh.
Thử hỏi thiên hạ, ai có thể ngăn cản một kích của Bất Tử Thiên Hoàng? Muôn đời đến nay có mấy người có thể dùng lực chống lại? Ngày nay Diệp Phàm đã làm được, kéo thân thể suy bại đại chiến thời gian dài như thế đã là một thần tích.
Liên tiếp mấy ngày, Diệp Phàm đều ngồi xếp bằng nhắm mắt bất động, cũng không quay về Thiên Đình, mà ở ngay trong tinh không này.
Ở bên ngoài sớm đã nổi lên tiếng náo động rầm rĩ. Thiên Đế trong một ngày liên tiếp chém bảy đại Cổ Hoàng, điều này giống như truyền thuyết thần thoại, ai có thể so sánh?
Điều khiến người ta càng rúng động hơn là Bất Tử Thiên Hoàng, người đã biến mất từ muôn đời, lại xuất hiện, chiến đấu với Thiên Đế. Đây là sự tái hiện của tiên chiến, khiến người ta sởn tóc gáy, sau đó lại là chiến huyết sôi trào.
Một trận chiến kết thúc, thế gian không yên.
Các tộc mang theo nỗi lòng phức tạp, đặc biệt là các cường tộc kính bái Bất Tử Thiên Hoàng, có một loại nỗi lòng khó tả khôn xiết, không nói nên lời.
Phần lớn mọi người đang hô vang tên Thiên Đế: với thân thể tuổi già chiến đến từng bước này, ngăn cách Phi Tiên Bộc, bức lui Thiên Hoàng, dĩ nhiên là chiến tích huy hoàng nhất, không ai có thể sánh bằng.
Thiên Đình sớm đã xuất động, vô số thiên binh thiên tướng như mây đen trên trời, vây quanh phiến tinh vực này bảo vệ Thiên Đế, chờ đợi hắn tân sinh. Mặc dù ở bên ngoài đều đồn đãi Thiên Đế đã đến lúc tuổi già, sinh mệnh không còn nhiều, không bao giờ có thể sống tiếp nữa, nhưng chúng thiên binh thiên tướng thủy chung không muốn chấp nhận. Họ đều cho rằng Thiên Đế sẽ không rời thế gian.
Mỗi người đều mang theo vẻ âu lo. Dù khó có thể chấp nhận hiện trạng, nhưng sự thật hiển hiện trước mắt: Thiên Đế uy hiếp chín tầng trời mười tầng đất, khó có thể tìm thấy một lần bại, thực sự sắp tọa hóa rồi.
Cổ Quáng Thái Sơ trong trận chiến đó đã bại lộ ở thế gian. Tiểu Tùng liền di chuyển đến đó. Bên trong toàn bộ là Thái sơ mệnh thạch, sinh khí mênh mông. Diệp Phàm đi vào dựa vào nơi nghịch thiên này để tu dưỡng.
Suốt nửa tháng, trạng thái của Diệp Phàm thủy chung không thay đổi, chỉ duy trì trong tình trạng sắp chết kia.
"Sư tôn vốn đã chết đi, nhưng ý chí của người kiên định, lại mạnh mẽ hóa sinh ra một chút tiên tinh, bảo vệ thế thân này. Hơn nữa Cổ Quáng Thái Sơ vẫn còn có một chút tác dụng. Ta nhất định phải nghĩ biện pháp giúp đỡ sư tôn, nghịch chuyển vận mệnh!"
Tiểu Tùng ảm đạm. Sau khi suy nghĩ, hắn cõng Diệp Phàm trên lưng, trong khoảnh khắc xé rách hư không, từ ngày đó biến mất khỏi thế gian. Không ai biết bọn họ đi nơi nào.
Địa cầu, trong Tiên sơn Côn Lôn, thân ảnh của bọn họ xuất hiện. Tiểu Tùng cõng Diệp Phàm đi tới Thành Tiên Địa, đây là nơi đã dựng dục cái đỉnh đồng xanh.
Suốt mười năm, bọn họ ẩn mình khỏi thế gian. Ở bên ngoài đều đồn đãi Thiên Đế đã chết, kết thúc một đời vô cùng huy hoàng mà lại truyền kỳ của hắn.
- Đáng tiếc, Thiên Đế cứ như vậy qua đời, khiến người ta tiếc nuối. Không thể nhìn thấy hắn với thân thể trẻ tuổi tiến hành một trận chiến đỉnh phong với Thiên Hoàng!
- Bất Tử Thiên Hoàng quả thực đáng sợ! Hắn rốt cuộc dùng biện pháp gì mà còn sống ở niên đại cường thịnh? Chẳng lẽ bờ bên kia Phi Tiên Bộc có vật chất trường sinh?
- Thiên Hoàng thực lực thật sự nghịch thiên! Đáng tiếc cho Thiên Đế a!
Côn Lôn, tiên khí bốc hơi, lưu quang tràn đầy màu sắc, khí trời sương mù lượn lờ giống như tiên cảnh.
Tiểu Tùng dùng đại pháp lực kích hoạt nơi đây, làm cho cả vạn tòa Long Thủ Phong một lần nữa phun ra nước bọt tụ lại trong Thành Tiên Trì, màn sương
Mười năm nay, Diệp Phàm ngồi xếp bằng trong Thành Tiên Trì thủy chung bất động. Nước từ miệng rồng kia tụ lại làm dịu thân thể, duy trì cho hắn không chuyển biến xấu, tạm thời bảo vệ trạng thái của hắn.
Muốn chân chính sống lại còn phải dựa vào chính hắn. Mọi thứ bên ngoài đều vô dụng, bởi vì hắn đã một lần dựa vào Thần dược sống ra một đời, nên hiện giờ Thần dược kéo dài trường sinh đã mất công hiệu.
Mười năm nay, Tiểu Tùng nghĩ hết mọi biện pháp, thậm chí lấy ra một đoạn ngắn Phi Tiên Bộc trong cái đỉnh của Diệp Phàm, nghiên cứu kỹ loại vật chất trường sinh trên con đường này. Cuối cùng không tìm ra biện pháp cứu mạng, nhưng lại khiến đao pháp của hắn vô hình trung tăng lên.
Ba năm sau, Tiểu Tùng đưa cô bé tới Côn Lôn. Lần này cô bé ngủ tới ba ngàn năm, vừa mới tỉnh dậy nhìn thấy tình trạng của Diệp Phàm như vậy, lập tức thương tâm khóc lớn.
- Đại ca ca... tỉnh lại đi!
Diệp Phàm cố hết sức mở to mắt, nói:
- Bé đừng khóc! Đại ca ca không có việc gì đâu!
Cô bé không ngừng rơi lệ. Tiểu Tùng gom toàn bộ nước mắt của bé cho vào Thành Tiên Trì, nhưng vẫn như trước không có hiệu quả gì. Bởi vì Diệp Phàm đã là Thiên Đế, thế gian này thứ có thể nghịch thiên cải mệnh cho hắn gần như đã không còn.
- Đại ca ca... ca ca ăn bé đi, nhất định có thể sống sót!
Cô bé lại nói ra như vậy, không ngừng rơi lệ.
Cô bé thoạt nhìn chỉ khoảng hai ba tuổi, nài nỉ Thiên Đế tóc bạc trắng, sắp đi tới điểm cuối của sinh mệnh ăn luôn chính mình. Cảnh tượng này thoạt nhìn rất kỳ lạ, nhưng lại khiến người ở đây trong lòng càng thêm đau thương.
Ngay cả Diệp Phàm cũng cảm thấy cay cay mũi, trong lòng nổi lên gợn sóng. Hắn lau đi nước mắt cho bé, nói:
- Bé ngoan, không cần nghĩ nhiều. Đại ca ca không muốn chết, ngay cả ông trời cũng không thu được ta!
- Bé không muốn đại ca ca chết đi...
Cô bé hai mắt đẫm lệ nhòe đi, đáng thương nói.
- Yên tâm, ta nhất định phải sống sót!
Diệp Phàm đáp.
Trên thực tế, Độc Nhân Đại đế ở dưới vực sâu cấm địa Thái cổ đã xảy ra lột xác thần bí, ảnh hưởng nghiêm trọng tới cô bé. Nên lúc này bé không tỉnh được bao lâu liền lại hôn mê, rơi vào ngủ say.
- Tiểu Tùng đưa nàng rời đi, ai cũng không được đến gần. Ta muốn tĩnh tâm mười năm!
Ánh mắt Diệp Phàm đột nhiên trở nên kiên định, phân phó như vậy.
- Sư phụ...
Tiểu Tùng run sợ.
- Yên tâm đi, ta dường như đã lĩnh ngộ ra rồi! Tuy rằng tiên tinh trong cơ thể chỉ còn một chút, nhưng cũng đủ rồi. Ta có thể niết bàn bước ra bước kia!
Diệp Phàm nói.
Hắn cảm ứng được một chút tiên tinh, và mười mấy năm nay quanh quẩn ở ranh giới giữa sự sống và cái chết cũng giúp hắn tìm hiểu ra nhiều hơn. Muốn sống ra một đời mới, niết bàn thăng hoa, chính là phải xây dựng trên nền "phế tích" này.
Tiểu Tùng mang theo cô bé rời đi.
Ngày hôm sau, Diệp Phàm cả ngày tự do giữa sinh và tử. Hắn nghĩ tới tuyệt cảnh của Bạch Y Thần Vương năm đó, nhớ lại bệnh trạng luôn quên đi quá khứ của tiểu Tàm, lại suy nghĩ đến năm xưa tự tay thăm dò Quản Thừa, rồi những thu hoạch của Kim Ô Đại đế.
Năm tháng trôi đi, Thành Tiên Trì giống như cuống rốn duy trì cho Diệp Phàm ở trạng thái kỳ dị không sinh không diệt này, tranh thủ thời gian quý giá nhất cho hắn.
Không cần tới mười năm, chỉ bảy năm sau, nơi đây huyết khí ngập trời, xuyên qua trời cao, kinh động tất cả sinh linh vạn vực vũ trụ.
Lúc này, ở bên ngoài đều đồn đãi Thiên Đế đã tọa hóa, thế gian không còn hắn nữa. Nhưng hôm nay mọi người đều bị kinh động sợ hãi: vạn đạo mờ mịt kia đều đang gào thét, toàn bộ thần phục. Các cường giả trong vũ trụ, dù cách xa đến đâu cũng sợ run, không kiềm nổi phải dập đầu.
Mọi người đều từ xa nhìn về cùng một hướng, dù xa cỡ nào, dù vượt qua vô số tinh hệ, cũng đều thấy được mảnh nhỏ thời gian lao ra, nhìn thấy một bức kỳ cảnh khiếp sợ muôn đời.
Huyết khí mờ mịt ngập trời, Thiên Đế tái hiện, chậm rãi đứng lên, ở trong niết bàn tái sinh, một lần nữa quật khởi, huyết khí tràn đầy như biển và sinh cơ cường đại!
Đó là Thiên Đế tuổi còn trẻ, chỉ chừng hai mươi tuổi. Tóc đen như thác nước, tung bay tự nhiên trên cơ thể trong suốt. Hắn đứng sừng sững trên vòm trời mênh mông, nhìn xuống vạn vật sinh linh!
Hắn đã sống ra đời thứ ba, cường đại đến khiến lòng người rung động.
Đề xuất Voz: Chị quản lý dễ thương