Logo
Trang chủ

Chương 21: Huyết Tế

Đọc to

Bát Quái đồ đã tồn tại suốt chiều dài lịch sử Trung Quốc, nguồn gốc rất sớm, không rõ do ai sáng tạo, vì mục đích gì, cho đến nay vẫn là một bí ẩn mê người.

Người ta dựa vào nó để chứng minh tốc độ quỹ đạo của tinh thể, ngay cả việc sáng tạo hệ số nhị phân của máy tính cũng có liên quan. Có thể nói, nó mang rất nhiều yếu tố thần bí.

Đến ngày nay, ý nghĩa huyền ảo của Thái Cực Bát Quái đồ cổ lão vẫn chưa được giải thích trọn vẹn, rất nhiều suy đoán táo bạo đã được đưa ra.

Có người từng nói nó đại biểu cho một "Thế" nào đó, có thể dựa vào đó để thôi diễn, tính toán khả năng phát sinh trong tương lai. Đương nhiên, cần thôi diễn một cách hoàn mỹ mới tính toán ra "Thế" của tương lai, bằng không sẽ "sai một ly, đi một dặm", tất cả đều vô hiệu.

Cũng có người nói, đó là phương thức ngắn gọn nhất để miêu tả bản chất vũ trụ, là ký hiệu cổ xưa nhất, mang bí ẩn nào đó.

Lại có người táo bạo hơn, đưa ra giả thiết bản thân Thái Cực Bát Quái đồ không có ý nghĩa gì cả, mà tám ký hiệu tạo thành tám quẻ chính là tọa độ tinh không, mỗi tinh vực khác nhau biểu thị một cách sắp xếp khác nhau.

Dựa theo giả thiết này, có thể xác định tất cả tọa độ tinh không trong vũ trụ, còn Thái Cực Bát Quái đồ tương ứng với tinh không chi môn, có thể nối liền với hố đen vũ trụ.

Căn cứ theo suy đoán này, Thái Cực Bát Quái đồ là một kết cấu ổn định. Nếu có thể cung cấp đủ năng lượng, xác định tọa độ một tinh không nào đó, qua tính toán tinh vi và phức tạp, thì có thể mở ra tinh không chi môn.

Thế nhưng, sự "phức tạp" này không thể tưởng tượng được, liên quan đến một loại "Trận" kỳ dị chưa được biết tới, chỉ đang ở giai đoạn giả thuyết.

Mối quan hệ giữa "Trận" và Không gian đến nay vẫn chưa giải thích được, nó huyền ảo và phức tạp đến cực điểm.

Có thể tưởng tượng, việc xây dựng Thái Cực Bát Quái đồ làm Tinh không chi môn ẩn chứa không biết bao nhiêu bí mật, chắc chắn phải mất một thời gian rất dài mới thực hiện được.

Lúc này, đám người Diệp Phàm may mắn lần thứ hai nhìn thấy quá trình hình thành của Thái Cực Bát Quái đồ. Nếu những nhân sĩ nghiên cứu Tinh Không chi môn nhìn thấy, nhất định sẽ kích động đến phát cuồng, bởi vì đây là một chứng kiến vĩ đại.

Đáng tiếc, đám người Diệp Phàm không ai có tâm tư này. Bọn họ đang cảm nhận sự nguy hiểm vô cùng mãnh liệt, trước mắt phải nhanh chóng tìm cách thoát khỏi nơi đây, bởi vì bóng tối tử vong có thể bao phủ lên họ bất cứ lúc nào.

Di chỉ Đại Lôi âm tự cách xa hơn ngàn mét đã tạm thời yên tĩnh lại, thế nhưng khí tức thảm liệt ẩn chứa sức mạnh phô thiên cái địa kia đang truyền tới, trong khi đó, đôi mắt màu đỏ như máu, to như chiếc đèn lồng, lại đang nhìn chằm chằm đến nơi này, trong bóng đêm dày đặc, lại càng làm cho người ta sợ hãi đến vỡ mật.

Trên bầu trời, Thái Cực Bát Quái đồ đã thành hình, có âm thanh kim loại trầm thấp, giống như Kim tinh được tinh luyện trăm lần mà thành.

Trong chu vi của nó, không gian co rúm lại, tỏa ra những tia sáng huyền ảo. Các quẻ: Càn, Khôn, Tốn, Đoái, Cấn, Chấn, Ly, Khảm tương ứng với ký hiệu Bát Quái trước sau phát sáng, giống như một mật mã cổ xưa thần bí, phát ra quang mang lấp lánh.

Tám quẻ đã lóe sáng hàng trăm ngàn lần, tiến hành rất nhiều lần tổ hợp, thế nhưng lại không thể đồng thời phát sáng, cuối cùng dần dần ảm đạm. Thái Cực Bát Quái đồ đang run rẩy, có xu hướng tan vỡ.

"Tại sao có thể như vậy..."

Rất nhiều người kêu lên sợ hãi, nếu không thể mở Tinh Không cổ lộ, thì đồng nghĩa với tử vong.

Quang mang bao phủ Ngũ Sắc tế đàn mờ dần rồi không sáng nữa, chỉ còn chút ánh sáng yếu ớt của Thái Cực Bát Quái đồ đang lưu chuyển. Nhìn thấy tình cảnh này, mọi người rốt cục cũng đã hiểu vì sao rồi.

"Để hình thành được Thái Cực Bát Quái đồ, hoặc mở Tinh không chi môn, cần cung cấp một loại năng lượng thần bí một cách đầy đủ và ổn định. Thế hiện tại năng lượng lại không đủ!"

"Làm sao bây giờ, lẽ nào chúng ta thực sự phải chết ở chỗ này..."

Xa có Cá Sấu Chúa, gần thì có cá sấu nhỏ, một tấm màn chết chóc đang kéo đến phủ lên đầu mọi người.

"Ầm!"

Đã có mấy chục con cá sấu nhỏ chui được vào trong quang mạc, bắt đầu công kích mọi người. Lư hương, Kim Cương xử, Chuông đồng, Ngư cổ, tất cả các di vật của Thần đều phát ra quang mang lấp lánh, chặn lại sự trùng kích của bầy cá sấu, thế nhưng, công kích của chúng lại có sức mạnh rất lớn, ép mọi người lùi dần từng bước.

"Ầm ầm ầm ầm!"

Bên ngoài quang mạc của Ngũ Sắc tế đàn, hàng ngàn, hàng vạn con cá sấu đang không ngừng trùng kích quang mạc. Ngày càng nhiều âm thanh vỡ nát truyền đến. Chỉ trong một thời gian ngắn, đã có hơn 100 con cá sấu nhỏ thành công chui vào.

Nhìn thì tưởng ít, nhưng sinh vật dữ tợn này lại vô cùng kinh khủng, có thể phi thiên độn địa. Mỗi con cá sấu nhỏ này như một thanh lợi kiếm, có lực xuyên thấu rất mạnh.

"Không được, nếu còn tiếp tục phòng thủ như vậy, chúng ta sẽ chết hết ở chỗ này."

Bàng Bác kêu to. Tấm biển đồng Đại Lôi Âm tự không ngừng rung động, hoa quang vạn đạo, hình thành một cái quang mạc, bảo vệ ba, bốn người ở bên trong. Tuy rằng có thể tạm thời bình an, nhưng nếu trong một thời gian dài thì thì không biết thế nào cả.

"Ngươi trước cứ đứng im, để ta ra ngoài xem."

Diệp Phàm căn dặn Bàng Bác, còn bản thân hắn thì không phòng thủ nữa, cầm Cổ Đăng tiến lên phía trước.

Ngay lập tức, có mấy chục con cá sấu lao về phía hắn, mấy chục đạo ô quang nhanh như thiểm điện, nhanh nhẹn, độc ác tới tận cùng. Nếu không có quang mạc của Cổ Đăng bảo vệ, thì hắn đã bị xuyên thủng rồi.

"Phù!"

Diệp Phàm bình tĩnh đợi mấy chục con cá sấu cùng tới, sau đó hướng về phía bấc đèn thổi một hơi. Quang mang sáng rực phun ra, trong vòng năm, sáu mét đều bị thần diễm ngập trời bao phủ.

Mùi cháy khét ngay lập tức truyền ra, tiếng kêu thảm thiết thê lương liên tiếp vang lên. Hỏa diễm từ từ tắt dần. Trên người Diệp Phàm không dính một hạt bụi, quang huy màu đỏ bao quanh, giống như tiên nhân đạp nguyệt mà tới. Ở xung quanh hắn toàn bộ là vảy giáp, có mấy chục con cá sấu bị chết cháy.

Mấy sinh vật ác độc may mắn thoát chết, thế nhưng cả người cháy khét, thân thể không còn hoàn chỉnh, đứng ở xa xa đưa ánh mắt độc ác nhìn Diệp Phàm, thấp giọng kêu lớn, khiến người ta rùng mình ớn lạnh.

"Hay, đốt hay lắm!"

Bàng Bác ở phía sau kêu lớn. Hắn cũng muốn xông lên, tiến hành chém giết. Thế nhưng lại bị ba người bên trong ôm chặt, ba khuôn mặt không còn chút huyết sắc. Bọn họ không có di vật của Thần. Nếu không có tấm biển đồng Đại Lôi âm tự bảo vệ, thì bọn họ đã chết không nghi ngờ gì.

"Ầm, ầm ầm, ầm!"

Âm thanh vỡ nát lần thứ hai truyền tới. Lúc này có tới năm trăm, sáu trăm con cá sấu chui vào. Thân thể nhỏ bé của bọn chúng đang tích tụ lực lượng như ma tính. Răng nhọn hoắt, hàn quang lấp lánh, đôi mắt yêu tà đến dọa người, tất cả đều dũng mãnh không sợ chết xông tới, bao vây bọn người Diệp Phàm.

"Không được, Diệp Phàm căn bản không thể đối phó được nhiều Hắc Đinh Tử (Cái Đinh đen) như vậy, ta phải giúp hắn."

Bàng Bác kiên quyết nói.

"Nhưng mà... Chúng ta phải làm sao?"

Ba người bên cạnh sắc mặt trắng bệch, thấp giọng gần như cầu xin nhìn Bàng Bác.

"Ta đương nhiên sẽ không để các ngươi chịu chết."

Bàng Bác xoay người nhìn đám người Vương Tử Văn, Lưu Vân Chí ở phía sau, nói:

"Các ngươi bảo vệ ba người bọn họ. Ta muốn đi trợ giúp Diệp Phàm. Hay nhất là cử ra mấy người cùng tới, thụ động phòng thủ cũng không phải là biện pháp tốt."

"Được, ta cùng đi với ngươi." Chu Nghị tiến lên nói.

Bàng Bác vẫn không thích Chu Nghị, cho rằng tâm tư hắn rất thâm trầm, nhưng không thể không thừa nhận, hắn trong thời khắc mấu chốt vẫn có khí phách nam nhân.

Lúc nãy Vương Tử Văn nhã nhặn, cũng tiến lên nói.

"Một, hai người nữa cùng lên đi. Những người có di vật của Thần còn lại, bảo vệ mọi người. Nhưng nữ nhân thì đừng có tiến lên."

Đối mặt với loại sinh vật có tướng mạo hung ác dữ tợn, bản tính trời sinh của nữ nhân là yếu đuối. Tiến lên chỉ tổ vướng tay vướng chân, có Phật khí cũng không giúp được gì.

"Loảng xoảng!"

Bàng Bác đã vung tấm biển đồng Đại Lôi Âm lên, nện xuống Tế đàn ngũ sắc. Quang mang cuồng bạo như sóng trào mãnh liệt lao về phía trước, công kích xa tới bảy, tám mét, phủ lên một đám cá sấu.

Tiếng giãy giụa khi sắp chết vang lên làm da đầu mọi người tê dại, nghe như quỷ đang bị luyện hóa. Một làn khói trắng nhè nhẹ bay lên, thi thể đầy đất, toàn mùi cháy khét.

Đây là công kích phạm vi lớn, không giống lần đầu tiên chỉ đối phó với một con cá sấu, tốc độ lần đó không nhanh bằng nó. Lúc này lại khác, có rất nhiều hung vật tràn lên, tùy tiện vung tấm biển đồng là có thể giết được mấy chục đến mấy trăm con.

"Đương..."

Tiếng chuông du dương vang lên, giống như tiếng chuông ở trong thâm sơn cổ tháp, làm cho người ta có cảm giác yên tĩnh. Chuông đồng tàn tạ trong tay Vương Tử Văn tỏa ra tầng tầng quang mang, phát ra quang mang hình gợn sóng.

Nhìn như nhu hòa, giống như gợn nước, nhưng lúc chạm vào đám cá sấu đang xông lên, nó lại biến thành một con dao mổ. Mỗi một đạo kim sắc, giết được một con cá sấu.

"Phốc phốc phốc!"

Thanh âm không ngừng vang lên. Trong nháy mắt có mấy chục con cá sấu thần đã bị giết. Máu tươi chảy đầy đất, khung cảnh máu me này rất dọa người.

Thế nhưng, bọn cá sấu này lại dũng mãnh không sợ chết. Lúc này có tới hơn nghìn con cùng xông tới, từng đạo ô quang dày đặc tiến hành công kích, hình thành một cái Liềm Đao của Tử thần.

"Chát!"

Chu Nghị dùng Tử kim bình bát không ngừng đập chém, quét ngang tạo thành đạo phật quang rất lớn, nghiền nát vảy giáp, để lại trên mặt đất một đống tử thi, vô cùng thê thảm, rất nhiều con cá sấu nhỏ đều biến thành thịt vụn, huyết nhục mơ hồ.

Đây là một cảnh tượng vô cùng thảm liệt. Vì mạng sống, con người ta có thể trả bất cứ giá nào. Máu tươi nhiễm đỏ tế đàn, mùi máu tươi xộc vào mũi, huyết nhục tung bay, giống như một trường đồ sát của Tu la.

"A!"

"A!"

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên liên tiếp truyền đến hai tiếng kêu thảm thiết. Hai bạn học ngã trong vũng máu, trên đầu mỗi người đều xuất hiện rất nhiều lỗ máu, trên người thì bò đầy lũ cá sấu nhỏ, vảy đen chi chít.

Mọi người dâng lên một nỗi thương cảm, sinh tử không do chính mình quyết định, lại có hai bạn học nữa chết thảm rồi.

Hai người này, dùng chung di vật của Thần với nhau, thế nhưng lúc nãy lại có tới hơn ba trăm, bốn trăm con cá sấu xông tới, lực đánh tới khổng lồ biết bao nhiêu, trực tiếp đánh bay hai người. Phật khí trong tay cũng không giữ được, rơi ở một bên. Hai người bị cá sấu bao phủ, chết thảm ngay lập tức.

"Dù chết cũng không thể buông tay!" Lâm Giai kêu to, nhắc nhở mọi người.

Rất nhiều người bị ép chạy tới chạy lui, lại dùng chung Phật khí, hành động đã bị ràng buộc, nguy hiểm đến cực điểm.

"A!"

"A!"

Lại là hai tiếng kêu thảm thiết truyền đến, một nam một nữ hai bạn học ngã trong vũng máu, máu tươi chảy đầm đìa, vô cùng thê thảm, hai mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt.

Mọi người ở phía sau tập trung lại một chỗ, vừa phòng ngự, đồng thời cũng bắt đầu công kích, cùng giương di vật của Thần lên, chém giết cá sấu. Tình thế tạm thời ổn định.

"Sát!"

Lưu Vân Chí sắc mặt có chút trắng bệch, tính cách hắn âm trầm, lá gan cũng không lớn, thế nhưng vào lúc này cũng cầm Kim Cương Xử vọt ra.

Trong truyền thuyết của Phật giáo, có một Thánh vật hộ giáo uy lực cực lớn, giết địch như "chém gà giết chó", không gì không phá được, tượng trưng cho Sở Hướng Vô Địch, là vũ khí do Chư Tôn Thánh giả nắm giữ.

Lôi điện bay lượn, quang hoa nhấp nháy. Toàn thân Lưu Vân Chí thần mang chói mắt, Kim Cương bảo xử quét ngang, giống như thiên quân vạn mã xông tới, máu tươi cùng vảy giáp đầy đất, vô số cá sấu bị nghiền nát.

Uy Lực của Kim Cương Bảo xử cũng đã hiển lộ một rồi!

Đúng lúc này, Cade cũng hò hét xông tới, miệng "bô bô" không ngừng, cầm chiếc Mõ tàn tạ gõ lung tung.

"Thượng Đế luôn nhân từ..."

Hắn tuy rằng kêu to như vậy, nhưng hạ thủ lại dứt khoát. Chiếc Mõ tàn tạ tưởng chừng như có thể vỡ nát bất cứ lúc nào, nhưng lại hiển lộ ra uy năng thần bí.

Mặt ngoài chiếc mõ có chạm khắc hình ba vị Bồ tát, toàn bộ biến thành quang ảnh phủ quanh người hắn, quét tới đám cá sấu.

"Chúa ơi, người mau phái thiên sứ tới đây, giết chết hết đám ma quỷ đến từ địa ngục này đi!"

Thanh niên nước ngoài này vô cùng khẩn trương, Hán ngữ tự nhiên lại nói lưu loát, miệng la hét không ngừng.

"Đồ quỷ lông vàng ngươi, đang cầm chính là đồ vật của Phật Đà, đừng có nói lung tung được không..."

Tại thời khắc sinh tử, nhưng Bàng Bác lại bị hắn chọc bật cười.

Cade "bô bô" kêu lớn nói:

"Thượng Đế nói, chúng sinh bình đẳng. Chúa của ta từ bi. Bồ Tát chính là thiên sứ..."

"Cút con mẹ cái Thượng đế của ngươi đi, chúng sinh bình đẳng, ngã phật từ bi, đây chính là lời Phật nói..."

Hai người đối thoại, đã làm cho bầu không khí tử vong của tế đàn xuất hiện một không khí đặc biệt.

Máu tươi trên tế đàn biến thành những huyết quang, bị hút về phía bầu trời, bay tới chỗ Thái Cực bát Quái đồ đang không ổn định. Tinh không chi môn lần thứ hai sắp tan rã, đã ổn định trở lại.

Hiển nhiên, tất cả mọi người đều phát hiện tình huống này, lộ ra vẻ phấn chấn.

"Giết, chúng ta giết càng nhiều càng tốt. Những con cá sấu này xét về bản chất mà nói, thì chính là những đại yêu ma. Nhưng trong cơ thể chúng lại đang lưu chuyển Thần huyết, có lực lượng của Thần. Tế đàn sẽ chuyển hóa máu chúng thành năng lượng thần bí phục vụ cho Bát Quái đồ."

"Không sai, ngũ sắc đàn đá này vốn là tế đàn. Trong quá khứ xa xôi nhất định đã nghĩ tới tình huống này."

Trên bầu trời, Thái Cực Bát Quái đồ càng ngày càng óng ánh, như kim loại được chú luyện mà thành. Ánh sáng không ngừng lấp lánh. Tám loại ký hiệu Bát Quái sáng tối chập chờn, theo trình tự phức tạp biến hóa vô số lần, sắp toàn bộ sáng lên, mở ra Tinh không cổ lộ.

"Rầm!"

Nhưng chính vào lúc này, khí tức thảm liệt từ Đại Lôi âm tự lại bùng lên. Mặt đất hoàn toàn tan vỡ. Một sinh vật to lớn phóng lên, chấn động bầu trời!

Cũng chính lúc đó, linh hồn của mọi người đều chấn động, thân hình nghiêng ngả, sắp sửa ngã trên tế đàn.

Đôi mắt đỏ như máu, to như đèn lồng, trong bóng đêm từ từ di chuyển tới, dần dần áp sát!

"Đây chính là Cá Sấu Chúa trong truyền thuyết bị Phật Đà trấn áp, hôm nay thoát vây mà ra. Trên thế gian này làm gì còn ai có thể trấn trụ được nó?!"

Mọi người như rơi vào hầm băng, cảm giác hoàn toàn tuyệt vọng, sợ rằng Bồ Tát thật sự có hiển linh, thì cũng không trấn áp được hãn thế cự yêu này, trừ khi Phật Đà đích thân tới.

Lẽ nào trong thời khắc cuối cùng lại bị yêu ma trong truyền thuyết cướp đi tính mạng?

"Loảng xoảng!"

Đúng lúc này, Quan tài bằng đồng thau trên tế đàn bỗng nhiên rung chuyển. Hai ngọn hồng đăng ở xa xa kinh sợ, không dám tiến lên nữa.

Đề xuất Nữ Tần: Chậm Rãi Tiên Đồ
Quay lại truyện Già Thiên (Dịch)
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện