Logo
Trang chủ

Chương 41: Mở Khổ Hải

Đọc to

Trong hai tháng gần đây, lão nhân Ngô Thanh Phong đã tận tâm tận lực truyền thụ, dẫn dắt Bàng Bác và Diệp Phàm bước lên tiên lộ.

Việc tu hành của Bàng Bác diễn ra rất thuận lợi, hắn đã cảm ứng được Sinh Mệnh Chi Luân của bản thân và có thể dẫn dắt tinh khí lưu chuyển. Tiếp theo, hắn cần mở ra Khổ Hải, chuẩn bị cho việc phóng thích cội nguồn thần lực sau này.

Ngược lại, Diệp Phàm vẫn chưa thể cảm ứng được Sinh Mệnh Chi Luân, dưới rốn của hắn hoàn toàn tĩnh lặng, không một chút gợn sóng.

Tuy nhiên, sau mỗi buổi tu hành, hắn đều cảm thấy thần thanh khí sảng, toàn thân thư thái và tràn đầy tinh lực.

Mấy ngày nay, lực lượng của hắn ngày càng lớn, tốc độ cũng tăng nhanh. Dường như tinh, khí, thần trong cơ thể hắn là vô tận, dùng mãi không cạn.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chỉ trong chớp mắt đã hai tháng. Lão nhân Ngô Thanh Phong không còn tiếp tục chỉ dạy bọn họ nữa mà sắp sửa rời đi.

"Tiên lộ rất gian nan hiểm trở, muốn đạt được thành tựu cần có tâm trí kiên định, bền bỉ kiên trì."

Lão nhân nói xong, ung dung rời đi.

Diệp Phàm và Bàng Bác quay về hướng bóng lưng của lão nhân Ngô Thanh Phong, cúi sâu người vái chào. Đây là sự tôn kính thật lòng, không phải lễ nghi giả dối.

Phía trước ngọn ải sơn, có ba, năm gian nhà tranh cùng hai, ba mảnh rừng trúc, tạo nên bầu không khí tự nhiên, an bình. Diệp Phàm cùng Bàng Bác cũng dần thích nghi với cuộc sống yên tĩnh, đạm bạc này.

Ban đầu, Diệp Phàm vẫn còn do dự việc đi Linh Khư nhai tu hành vào ngày mai, bởi hắn không gia nhập Linh Khư động thiên nên không tiện học pháp cùng Bàng Bác.

Thế nhưng, lão Ngô Thanh Phong đã cho hắn một khối ngọc bài, cho phép Diệp Phàm, dù không phải đệ tử của Linh Khư, hoàn toàn có thể tu pháp ở đó.

Vầng trăng sáng treo lơ lửng trên bầu trời, ánh trăng trong sáng, dịu dàng như gợn nước vương khắp thế gian, nhuộm đầy núi rừng xung quanh ải sơn, giống như khoác lên nó một tấm lụa mỏng mờ ảo.

Diệp Phàm và Bàng Bác lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời, miệt mài tìm kiếm hình bóng của một hành tinh trong tâm khảm.

Nhưng dưới bầu trời đêm đầy sao lấp lánh kia, mọi thứ dường như xa lạ quá, đã không còn là mảnh bầu trời quen thuộc nữa rồi.

Sau khi đến bến bờ tinh không này, những gì thuộc về quá khứ đã trở nên quá xa xôi, không còn có thể tìm kiếm được nữa.

"Bất tri thiên thượng cung khuyết,Kim tịch thị hà niên...?"

"Nhân hữu bi hoan ly hợp,nguyệt hữu âm tình viên khuyết...Đãn nguyện nhân trường cửu,thiên lý cộng thiền quyên."

Dịch thơ:"Cung khuyết trên chín từng,Ðêm nay là đêm nào?"

"Ðời người vui, buồn, ly, hợp,Trăng cũng đầy, vơi, mờ, tỏ,....Chỉ nguyện đời ta trường cửu,Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên."

Hai người nằm trên bãi cỏ ngắm nhìn bầu trời, tay cầm chén trà lớn. Nhưng nước trà không vào miệng mà chảy ướt cả mặt mày.

"Không thể trở về được nữa rồi..."

Sau đó, hai người lặng lẽ nằm đó ngắm nhìn tinh không, trầm mặc rất lâu, không nói thêm gì.

Rất lâu, rất lâu sau, sự trầm mặc mới bị phá vỡ.

"Chúng ta phải sống tiếp cho thật tốt..."

Diệp Phàm cùng Bàng Bác đều là những người lạc quan. Một khoảnh khắc mất mát lạc lõng, chính là một lần từ biệt quá khứ. Từ nay, bọn họ thong dong đối mặt với tương lai.

Họ nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ này, chuyển trọng tâm câu chuyện về vấn đề tu hành.

Mặc dù mới chỉ tu hành hai tháng, nhưng với hai người, đây là một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ, chưa từng có, dường như là một lần "tân sinh".

Tiên đạo mờ ảo, con đường tương lai không thể đoán trước được, cho nên một khi đã đặt chân lên, chỉ có thể kiên quyết tiếp tục bước đi.

Linh Khư động thiên là một trong sáu động thiên phúc địa của nước Yến. Tuy không thể so sánh với những phái lớn nổi danh lâu đời, nhưng dù thế cũng có gần ngàn tu sĩ, đệ tử trẻ tuổi cũng lên đến con số mấy trăm.

Bình minh le lói, ánh vàng rực rỡ rải đầy lên vách núi làm nó sáng lên lấp lánh.

Linh Khư nhai là một khu vách đá dựng đứng do hơn chục dốc đá thấp tạo nên. Những dốc đá nhỏ này chỉ cao bảy mươi, tám mươi mét, hoàn toàn tách rời nhau một khoảng nhất định.

Sáng sớm, rất nhiều đệ tử trẻ tuổi tụ tập ở đây. Do tu vi khác nhau, mỗi người đều đến dưới các dốc đá khác nhau để lắng nghe huyền pháp phù hợp với tu vi của bản thân.

Diệp Phàm và Bàng Bác đã đến sớm. Vừa nhập môn, họ chỉ có một lựa chọn là dốc đá ở cuối cùng.

Nơi đó cũng đã tụ tập không ít người, cả nam và nữ, khoảng bốn mươi đến năm mươi người.

Mấy người nhỏ tuổi nhất khuôn mặt vẫn còn rất non nớt, chỉ khoảng bảy, tám tuổi, trong khi mấy người lớn tuổi nhất khuôn mặt đã khắc đầy tang thương, nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi rồi.

Soạt.

Quang hoa lóe lên, sau đó có một đạo cầu vồng phá không đáp xuống trên vách đá.

Sau khi quang mang thu lại, một vị lão nhân râu tóc bạc phơ ngồi xếp bằng ở phía trên, nhìn xuống phía dưới vài lần một cách lãnh đạm. Lão chỉ dừng lại ở trên người Diệp Phàm và Bàng Bác một chút rồi bắt đầu truyền pháp.

Cùng lúc đó, trên các vách đá khác cũng có cầu vồng đáp xuống, đều là trưởng lão của Linh Khư. Giữa các vách đá đều có khoảng cách nên không ảnh hưởng gì tới nhau.

Vừa được lắng nghe pháp môn tu hành, lại đắm mình trong ánh bình minh, khiến một số người ở phía dưới cảm giác rất mới mẻ, bởi nhiều người cũng vừa mới trở thành đệ tử của Linh Khư động thiên.

Lão nhân trên vách đá chẳng hề bận tâm, thanh âm của lão bình tĩnh, không chút cảm xúc, nhưng giảng giải rất tỉ mỉ tất cả những vấn đề mà người vừa bước lên tiên lộ phải chú ý.

Sau nửa canh giờ, việc truyền pháp kết thúc. Lão nhân nhìn xuống phía dưới, khuôn mặt không biểu tình, nói:

"Các ngươi có nghi vấn gì thì có thể đưa ra, còn không thì hôm nay kết thúc ở đây."

Mấy thiếu niên vội vã tiến lên, tới tấp hỏi, sau đó trưởng lão lần lượt giải đáp. Đợi không còn ai đặt câu hỏi nữa, lão khống chế cầu vồng bay lên trời cao.

Cảm giác của Diệp Phàm cùng Bàng Bác về lần đầu tiên đi nghe huyền pháp là bình phàm, tầm thường, thậm chí vô vị, không có gì mới mẻ.

Dưới sự truyền thụ của lão nhân Ngô Thanh Phong, hai tháng qua, cơ sở của bọn họ đã được rèn luyện vô cùng kiên cố, cũng đã sáng tỏ những vấn đề cần chú ý từ lâu rồi.

"Chương đầu tiên của "Đạo kinh" đã đủ cho chúng ta tu luyện hơn hai năm, còn những thứ tiểu huyền pháp này thì chẳng có gì thú vị, lão nhân gia đã chỉ điểm hết rồi còn đâu."

"Đừng có mà mơ tưởng xa vời nữa. Chẳng phải lão nhân gia đã từng căn dặn sao, cơ sở phải rèn luyện cho thật vững chắc. Nếu lão đã để chúng ta đến đây tu hành, tất nhiên phải có lý riêng của lão."

Nửa tháng sau, mặc dù hai người đều cảm thấy vô vị, nhưng vẫn kiên trì đến đó đều đặn hàng ngày.

Cuối cùng, họ cũng dần nhận ra chỗ tốt của nó: trưởng lão trong lúc truyền pháp thỉnh thoảng sẽ giảng giải một ít những thứ mà hắn lĩnh ngộ được khi tu hành.

Đối với những người mới bắt đầu học, kinh nghiệm như thế chẳng khác nào một ngọn đèn sáng chỉ đường dẫn lối. Nếu so sánh với tình hình của bản thân, rất có thể sẽ thu được sự dẫn dắt, giúp tu luyện nhanh hơn.

Sáng hôm đó, vừa truyền pháp xong xuôi, trưởng lão đột nhiên xòe tay, từ trong đó bỗng có mấy chục đạo quang hoa bắn xuống tay những người bên dưới.

Nhìn lại, ai nấy đều có một chiếc bình ngọc nhỏ trơn bóng như gương, mở nắp thì tỏa ra từng trận mùi thơm nức mũi.

"Đây là Dược Dịch giúp các ngươi mở ra Khổ Hải."

Truyền pháp trưởng lão vẫn ngắn gọn như thế, không lãng phí một chữ nào.

Khổ Hải và Sinh Mệnh Chi Luân dung hợp với nhau. Muốn phóng ra lượng tinh khí to lớn chứa ở bên trong Sinh Mệnh Chi Luân, chỉ có thể không ngừng mở rộng Khổ Hải.

Nước thuốc trong bình cực kỳ quý giá, ba tháng mới được phát một lần, tức là một năm mỗi người chỉ được lĩnh bốn bình.

Khổ Hải của Bàng Bác chậm rãi biến hóa không ngừng, qua ba tháng đã mở rộng từ một hạt táo thành bằng ngón tay cái, lại có sinh mệnh tinh khí lượn lờ xung quanh. Cả người Bàng Bác thoạt nhìn linh hoạt hơn xưa nhiều.

Còn Diệp Phàm, dù đã uống một bình nước thuốc nhỏ nhưng vẫn chẳng có chút biến hóa nào.

Khổ Hải của hắn không thể mở ra được dù chỉ bằng một hạt vừng, nơi đó tĩnh lặng vô cùng, không có lấy một tia sinh mệnh tinh khí lưu chuyển.

Bất quá, những ngày này lực lượng và tốc độ của hắn vẫn đều đặn tăng trưởng. Trong thân thể hắn lúc nào cũng cuồn cuộn sôi trào tinh lực, khí huyết, có thể sánh với voi vậy.

"Ta cứ chậm rãi mà tu luyện như thế này thôi. Dù tạm thời không mở ra Khổ Hải được, cũng chẳng thể câu thông Sinh Mệnh Chi Luân, thế nhưng thể phách ta lại càng ngày càng khỏe mạnh, cho nên cũng không phải chuyện xấu."

"Đúng thế, ta thấy ngươi như thế mà lại lợi hại hơn ta nhiều. Ta suốt ngày tu luyện Khổ Hải, thế mà chẳng thấy lực lượng tăng cường, tốc độ cũng không nhanh hơn, càng chẳng thể thi triển huyền pháp. Chả biết tu hành như thế này thì được cái lợi lộc gì."

Bàng Bác vừa oán giận vừa nói.

Ngày hôm sau, hắn cũng không nhịn được nữa, bèn mở miệng thỉnh giáo vị trưởng lão truyền pháp kia, nói:

"Lẽ nào cần tiếp tục tu hành như vậy sao, đến bao giờ chúng ta mới cưỡi cầu vồng mà đi được?"

Truyền pháp trưởng lão lãnh đạm liếc mắt nhìn hắn rồi nói:

"Cơm phải ăn từng miếng một, đường phải đi từng bước, chưa biết đi đã đòi chạy, chỉ có ngã mà thôi."

Mặc dù truyền pháp trưởng lão đang trách cứ, nhưng cuối cùng hắn cũng giải đáp cho mọi người một ít tình huống sau khi tu luyện thành công, để họ có thêm hi vọng.

"Khi Khổ Hải đủ lớn, mới có thể tiếp tục tu hành bước tiếp theo. Đó chính là mở ra một thông đạo nối thẳng tới Sinh Mệnh Chi Luân ở dưới đáy Khổ Hải, hình thành một "nguồn suối", nó sẽ phóng ra thần lực của Sinh Mệnh Chi Luân.

Đến lúc đó thì các ngươi đã có thể coi là có thành tựu rồi, có thể bắt đầu thi triển huyền pháp, chính là những thủ đoạn thần thông mà các ngươi hằng ước ao đó."

Đề xuất Bí Ẩn: Âm Phủ Thần Thám
Quay lại truyện Già Thiên (Dịch)
BÌNH LUẬN