Logo
Trang chủ

Chương 43: Thần văn

Đọc to

Hàn Phi Vũ sắc mặt âm trầm,Trong mắt bắn ra hai đạo hàn quang,Khóe miệng cười lạnh,Giống như đang nhìn hai xác chếtChứ không phải Diệp Phàm và Bàng Bác,Không nói thêm lời nào.

Bốn thanh niên bên cạnh hắn,Sau khi nghe lệnh,Lập tức tiến lên phía trước,Mặt đều hiện lên nụ cười trào phúng,Từ từ vây Diệp Phàm và Bàng Bác vào giữa.

Một người trong số họ hạ giọng,Dường như không muốn người khác nghe thấy, nói:"Đồ không biết trời cao đất rộng,Ở Linh Khư Động Thiên cũng có người không thể đắc tội,Hai người các ngươi không biết sống chết nên mới thốt ra những lời vừa rồi!"

Một thanh niên khác bên cạnh,Tiến lên áp sát thêm mấy bước,Nở nụ cười lạnh lùng, chế nhạo nói:"Thật không thể tưởng tượng được,Mới nhập môn chưa lâu mà đã uy phong như vậy,Thực sự không biết chữ 'chết' viết thế nào.

Nhưng ta đoán, các ngươi có muốn chết cũng không được,Bởi vì sống để chịu tội còn thống khổ hơn cái chết,Chưa hưởng thụ sự dày vò thống khổ thì chưa thể chết được.."

"Nói thật, cũng có một biện pháp làm nhẹ tội của các ngươi."

Lúc này, lại có một người mở miệng,Hắn nói rất tự nhiên,Dường như trước mặt hắn,Hai người chỉ là một con châu chấu,Muốn bóp chết lúc nào cũng được, châm chọc nói:"Các ngươi tự đánh gãy hai chân mình,Quỳ xuống xin tha thứ,Sau đó nhảy vào trong hồ xem,Tự cắm đầu mình xuống bùn,Cũng làm thử một cái ngã cắm đầu xem nó như thế nào."

"Ta nghĩ là, các ngươi nên tự mình đập đầu chết đi,Cho đỡ khổ thân."

Bốn người vô cùng thoải mái,Không đặt Diệp Phàm và Bàng Bác vào mắt,Vừa trào phúng vừa châm chọc,Bốn người đứng bốn phương vị,Không để cho hai người có cơ hội đào thoát.

Diệp Phàm và Bàng Bác không phải loại người hay nhẫn nhịn,Lời nói của bốn người này thật sự quá đáng,Nhưng hai người cũng không giận dữ,Trái lại vô cùng hờ hững, ung dung tự nhiên đáp.

"Bốn tên ngu ngốc này đang làm cái gì vậy?"

"Ta đoán không chừng lúc nãy bọn họ bị cánh cửa đập vào đầu rồi,Bằng không sao lại ngu như bò vậy,Đứng ở đây nói linh ta linh tinh không ngừng."

Hai người họ giống như người ngoài cuộc,Đối đáp hờ hững,Giống như người đến xem náo nhiệt,Nhịn không được bình luận một hai câu.

Việc này làm cho bốn thanh niên nổi giận lôi đình,Hai thiếu niên giống như hai con châu chấu này,Lại chẳng úy kỵ chút nào,Lại làm ra dáng vẻ không để họ vào mắt,Lời nói vừa cay độc vừa nham hiểm,Làm cho cơn giận xông lên não,Mặt mũi tím bầm,Không thể giữ được nụ cười trào phúng nữa rồi.

"Không biết sống chết!"

Một người đứng giữa quát lớn,Nhưng lại không xông lên,Lúc nãy bọn họ đã quan sát,Hai người này khí lực không giống bình thường,Bọn họ không muốn lật thuyền trong mương.

"Vù!"

Dưới rốn hắn, quang huy dao động,Thần văn trùng điệp như sóng,Giống một cái xích sắt lao nhanh tới,Muốn khóa Diệp Phàm và Bàng Bác lại.

"Thần văn bay ra từ Khổ Hải!"

"Truyền Pháp Trưởng lão đã nói qua,Chỉ có cao thủ,Tu luyện có chút thành tựuMới có khả năng thi triển huyền pháp."

...

Những người đứng xem kinh hô,Ở nơi này, đa số mọi người đều là đệ tử mới nhập môn,Rất ít khi thấy người khác thi triển huyền pháp thần thông,Tất cả đều tập trung quan sát.

Diệp Phàm và Bàng Bác nhanh chóng né tránh,Đạo Thần văn như xích sắt lướt qua sát thân thể họ,Nhưng sau đó lại quay ngược trở lại,Tiếp tục hướng tới hai người cuốn tới.

Đây là lần đầu tiên hai người động thủVới người có khả năng thi triển huyền pháp,Cho nên không biết đạo Thần vănBay ra từ trong Khổ Hải có uy lực ra sao,Hai người chọn cách né tránh,Không dám để nó chạm vào người.

Thế nhưng đạo Thần văn này lại theo sát như hình với bóng,Không thể tránh mãi được nó,Quang mang lấp lánh,Nhanh chóng quấn quanh thân thể hai người.

"Ầm!"

Diệp Phàm nhấc một tảng đá lớn bên cạnh,Ném vào đạo Thần văn đang lao tới,Hai thứ va chạm vào nhau phát ra tiếng nổ,Trên tảng đá nặng hơn ngàn cânĐã lưu lại một vết rách rất sâu,Giống như bị đao phủ chém một nhát.

Điều này làm cho Diệp Phàm và Bàng Bác thất kinh,Tu sĩ có khả năng thi triển huyền phápQuả nhiên vô cùng lợi hại,Nếu là người bình thường thì đã không thể chống lại được.

"Bịch, Bịch!"

Đạo Thần văn giống như xích sắt nàyTuy lưu lại trên tảng đá vết rất sâu,Nhưng cũng tiêu hao gần hết lực lượng,Quang mang yếu dần đi,Hóa thành một đạo hư ảnh,Bay ngược trở lại Khổ Hải của thanh niên kia,Làm cho thân thể hắn chấn động,Phải lui về sau mấy bước mới đứng vững được.

"Hai con châu chấu này quả nhiên không phải tầm thường,Cẩn thận một chút,Nếu bị bọn họ đả thương,Thì sẽ mất hết thể diện."

Một người trong bốn thanh niên hạ giọng nói.

"Vù", "Vù", "Vù", "Vù!"

Mấy âm thanh rất nhỏ vang lên,Bốn loại quang hoa màu sắc khác nhauTừ trong Khổ Hải của bốn thanh niên bắn ra,Bốn đạo Thần văn như xích sắtTừ bốn phương hướng lao về phía Diệp Phàm và Bàng Bác.

Lúc này, Diệp Phàm và Bàng Bác cũng triển khai phản kích mãnh liệt,Xung quanh đây không thiếu gì đá tảng,Bọn họ liên tục ném những tảng đá nặng ngàn cânVào bốn đạo Thần văn,Làm cho chúng rung động liên tục.

"Ầm, Ầm, Ầm!"

Diệp Phàm và Bàng Bác có thần lực kinh người,Từng tảng từng tảng đá lớn không ngừng bay lên,Liên tiếp lao về phía bốn đạo Thần văn đang trên không trung,Đồng thời còn ném không ít tảng đá lớnVề phía bốn tu sĩ.

Bốn thanh niên này chỉ là những tu sĩMới thông thạo chút ít Sơ cấp huyền pháp thần thông,Bọn họ tuy đã tu luyện được chút thần lực,Ngưng tụ thành Xích sắt thần văn,Nhưng Thần văn tốc độ không nhanh,Không thể tránh thoát được mấy tảng đá ném tới,Cho nên không có hiệu quả gì trong việc đả thương người.

Sau khi có Thần lực trong Khổ Hải,Thể chất của bọn họ được đề thăng rất lớn,Thế nhưng chỉ so sánh về sức mạnh,Thì không thể so sánh được với Diệp Phàm và Bàng Bác,Cho nên lúc này những tảng đá nặng ngàn cân tới tấp bay tới,Bọn họ chỉ còn cách tránh né mà thôi.

Bốn thanh niên thấy cự thạch bay tới,Không dám tiến lên,Mà lại lùi về phía sau,Bọn họ rất sợ bị cự thạch ném trúng,Không chết thì cũng nát như tương.

"Vèo!"

Đúng lúc này, Diệp Phàm đột nhiên xông về phía trước,Tốc độ cực nhanh,Chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh mờ mờ.

"Chát!"

Hắn chỉ trong nháy mắt đã xuất hiệnBên cạnh một tu sĩ,Chỉ đơn giản tung một quyềnTrúng ngay miệng và mũi đối phương,Làm cho tu sĩ này bay luôn ra ngoài.

Đây là một quyền đẹp mắt,Đồng thời cũng là một quyền chứa đầy sức mạnh!

Thân thể của Diệp Phàm phiêu dật,Huy động cánh tay, nhẹ nhàng như đạo pháp tự nhiên,Vô cùng đẹp mắt,Thế nhưng sau khi quyền đầu xuất ra,Lại mang theo sức mạnh vô cùng khủng bố,Trực tiếp đánh thanh niên kia bay ra xa mười mấy mét.

Có thể nhìn thấy rõ,Máu tươi từ miệng của tu sĩ kia phun thành vòi,Huyết hoa bay đầy trời,Tạo thành một đường cong màu đỏ,Kèm theo bảy, tám cái răng bay ra,Rơi trên mặt đất.

Bên cạnh, Bàng Bác cũng không kiềm chế nổi nữa,Chủ động xuất kích, tốc độ cực nhanh,Lấy một khối cự thạch đập lên thân thể của một tu sĩ,Âm thanh gãy xương lập tức vang lên,Một thân hình uốn khúc bay ra ngoài,Rơi trên mặt đất.

"Chát!"

"Chát!"

Lại liên tiếp hai âm thanh trúng đòn vang lên,Hai người còn lại cũng bị Diệp Phàm và Bàng Bác giải quyết nốt,Đang nằm trên mặt đất,Lúc này bọn họ đang trình diễn vẻ đẹp của bạo lực,Nắm tay cứng như Thiết ChùyĐánh cho hai người bọn họ máu tươi phun thành vòi.

Bốn đạo Thần văn lúc này quang hoa chỉ còn mờ mờ,Bay ngược trở về Khổ Hải của bốn vị tu sĩ.Diệp Phàm và Bàng BácĐem bốn thân thể mềm oặt đặt cùng một chỗ,Sau đó đứng nhìn.

"Vừa lúc nãy các ngươi đã nói gì,Nói chúng ta không biết trời cao đất rộng, không biết sống chết,Bây giờ ta cũng hỏi các ngươi,Các ngươi có biết điều đó hay không?"

Nói xong, Bàng Bác xuất cướcĐá mấy người văng đi như đá cầu.

"Chẳng phải các ngươi nói hai chúng ta là châu chấu,Muốn bóp chết lúc nào thì bóp hay sao?"

"Còn nói hai chúng ta tự đánh gãy hai chân mình,Quỳ xuống xin tha thứ,Sau đó nhảy vào trong hồ sen,Tự cắm ngược đầu xuống bùn..."

"Còn nói, muốn chúng ta sống không bằng chết,Chịu hết mọi sự dày vò thống khổ mà chết đi,Thực sự quá to mồm!"

"Bốp, Bốp. Bốp..."

Diệp Phàm và Bàng Bác vô cùng phản cảm với bốn người này,Cho nên chẳng chút thương hại,Căn bản không hạ thủ lưu tình,Liên tục xuất cước,Giống như đang dẫm một con rệp,Biến bốn người này thành bốn đống bùn nhão,Nằm xụi lơ trên mặt đất.

"Đủ rồi!"

Đúng lúc này, Hàn Phi VũVốn chỉ đứng xa giương đôi mắt lạnh lùng quan sát,Hàn quang ngập tràn trong đôi mắt,Khuôn mặt sầm đến mức sắp chảy nước.

Bàng Bác liếc mắt nhìn hắn, nói:"Ngươi nói đủ rồi thì đủ ư?Lời nói của ngươi chỉ tính là một cái lông thôi!"

"Thả bọn hắn ra!"

Âm thanh của Hàn Phi Vũ vô cùng lạnh lùng,Làm cho mọi người cảm giác như rơi vào trong hầm băng,Mới nhìn hắn chỉ có bộ dáng mười bốn, mười lăm tuổi,Thế nhưng thần thái, khí chất của hắnThì lại hoàn toàn không giống,Quả thật quá âm hiểm.

"Tại sao ta phải nghe lời ngươi?!"Bàng Bác căn bản không để ý tới hắn.

Về phần Diệp Phàm thì chẳng thèm nhìn hắn,Cúi người xuống,Nhấc hai người lên khỏi mặt đất,Sau đó đứng thẳng lên,Vùng tay lên, trông nhẹ nhàng mà đẹp mắt.

Hai đạo nhân ảnh như hai thanh trường thương xẹt qua không trung,Bay về phía hồ sen cách đó khoảng bốn mươi, năm mươi mét,Cắm xuống vũng bùn, dựng đứng như hai thanh trường thương,Chỉ còn hai chân lộ ra bên ngoài.

"Ngươi muốn chết!"

Hàn Phi Vũ lộ ra thần sắc vô cùng phẫn nộ,Cả người lạnh băng, tỏa ra hàn khí,Tiến về phía trước.

Diệp Phàm cũng không để ý tới hắn làm gì,Nhấc hai người còn lại lên,Lần thứ hai vung tay,"Phốc phốc" hai âm thanh nhẹ nhàng vang lên,Lại có hai người cắm đầu xuống bùn.

Tất cả mọi người trợn mắt há mồm,Cảnh này làm cho mọi người không biết nói gì nữa.

"Xích!"

Dưới rốn Hàn Phi Vũ quang mang tỏa ra rực rỡ, chói mắt,Một Tiểu Mộc ấn vuông vức tầm một tấcLao ra khỏi Khổ Hải,Quang hoa màu bích lục lưu chuyển,Nhanh chóng phồng to,Lao về phía Diệp Phàm và Bàng Bác đè xuống.

Tất cả mọi người đứng xem kinh hô,Đây chính xác là Thanh Mộc Ấn,Không phải do một chút thần lực bên trong Khổ Hải biến thành,Cho nên bốn đạo Thần văn lúc nãy không thể so sánh được.

Sau khi Thanh Mộc Ấn lao ra khỏi Khổ Hải,Biến thành một làn khói xanh,Tỏa ra áp lực vô cùng trầm trọng.

Đề xuất Voz: Ước Thành Thằng Khốn Nạn!
Quay lại truyện Già Thiên (Dịch)
BÌNH LUẬN