Logo
Trang chủ

Chương 77: Cửu Châu trọng khí

Đọc to

Bọn người Lưu quản sự bị đánh đến mức hấp hối, hít vào thì ít, thở ra thì nhiều, chẳng khác nào chó chết nằm giữa đường. Trước kia, bọn chúng đã làm quá nhiều chuyện độc ác, nên mọi người căm phẫn.

Nếu không có mấy vị lão nhân tuổi cao đức trọng đứng ra khuyên can, bọn chúng chắc chắn sẽ bị đánh chết tươi. Chỉ khi không còn án mạng nữa, mọi người mới dừng tay.

Sau đó, mọi người xách bọn chúng như xách chó, mang đến ném tận cửa từng nhà. Việc này làm ai nấy đều hả hê.

Buổi trưa, tiếng cười nói vang lên trong quán cơm nhỏ. Tiểu Đình Đình vô cùng vui tươi, không còn lo lắng và sợ hãi nữa.

Những uất hận trong lòng Khương lão bá cũng đã trút hết. Nếp nhăn trên mặt lão dường như mờ đi không ít. Lão xoay người đi làm vài món như: rau xào, thịt thỏ nướng hồng, canh viên thịt thỏ, sườn thỏ xào chua ngọt, gà rừng nướng bọc lá xanh, gà xào sả ớt. Ngoài ra, còn có rau xanh và hoa quả để tráng miệng.

Bữa cơm này kéo dài rất lâu, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng cười nói. Bầu không khí hòa thuận này làm cho Diệp Phàm cảm thấy như hắn đã trở về nhà.

Sau bữa cơm trưa, Diệp Phàm lại tiến vào thâm sơn. Hắn bắt đầu tập luyện khống chế “Thần văn”, bởi vì chuyện này vô cùng quan trọng đối với việc tu luyện sau này.

Mỗi một đạo Thần văn giống như một sợi xích thần, bay đi bay lại trên bầu trời Khổ Hải. Đây chính là hình thái nguyên thủy của Sinh Mệnh Tinh Khí ngưng tụ thành.

Tu sĩ có thể tế luyện “Thần văn” thành các hình dạng khác nhau, như các loại phi đao, chủy thủ, có thể phóng ra ngoài thân thể để giết địch, hiệu quả hơn nhiều so với Thần văn đơn thuần.

Có mấy người không quản ngại hao phí thời gian và tâm sức, tế luyện “Thần văn” nguyên thủy thành các loại phi kiếm, tiểu thuẫn, thần kích. Như vậy, việc khống chế hay đối địch đều có uy lực lớn hơn nhiều.

Lại có những người cá biệt không sợ phức tạp và huyền ảo, đã tế luyện đi tế luyện lại “Thần văn” thành các loại Đỉnh, Chuông hoặc Tháp, bởi nó có thể phát ra uy lực thần bí khó lường.

Theo truyền thuyết, có những tu sĩ vô cùng đặc biệt, tế luyện “Thần văn” thành Khí. Sau khi sử dụng, nó mang lại những biến hóa không thể tưởng tượng được. Bên trong Khí có tồn tại “quỹ tích của Đạo”, uy lực của nó không thể nào phỏng đoán được.

Đương nhiên, xác suất tế luyện thành công loại hình này vô cùng thấp. Chỉ có tu sĩ có thiên phú dị bẩm, tu sĩ có uy lực cực kỳ cường đại, mới có khả năng thành công.

Kinh nghiệm từ xưa đã cho thấy, dùng “Thần văn” nguyên thủy tế luyện ra các loại Khí càng phức tạp và huyền ảo thì uy lực lại càng lớn. Các loại Đỉnh, Chuông hoặc Tháp, theo lý luận mà nói, hi vọng tạo thành “quỹ tích của Đạo” lại càng ít hơn.

Đương nhiên, các loại Khí càng phức tạp thì càng khó thành công, phải hao tốn vô tận thời gian và tinh lực. Cũng có khi, chỉ mới tế luyện được cái vành ngoài mà cũng đã hao tổn không biết bao nhiêu năm tháng rồi.

Nhưng cho dù may mắn tế luyện Khí thành công, tu luyện được đến hậu kỳ, thì cũng chưa chắc đã tạo thành quỹ tích.

Dù sao, sự xuất hiện “quỹ tích của Đạo” cũng chỉ là một hi vọng xa vời. Đối với rất nhiều tu sĩ, nó chỉ là một truyền thuyết, là tài sản riêng của những nhân vật kinh tài tuyệt diễm.

Dùng “Thần văn” nguyên thủy để tế luyện thành Khí là một việc vô cùng trọng yếu đối với tu sĩ. Mỗi người đều dồn hết tâm sức của mình, bởi nó chính là vị trí cơ bản để Ngự vật sau này.

Như Hàn Phi Vũ ngự vật sử dụng Thanh Mộc bảo ấn, Hàn trưởng lão khống chế mười hai thanh Lục Mộc Kiếm, Đạo sĩ bất lương có thể điều động được nhiều vũ khí thông linh. Công việc đầu tiên là phải đem “Thần văn” tế luyện thành các loại Khí, dùng Khí để khống chế và điều động các loại vũ khí.

Đại đa số tu sĩ sau khi tế luyện “Thần văn” thành Khí đều sẽ chọn những hình dáng giống với Linh bảo. Chỉ có cả hai bên đồng tâm nhất trí, thì mới có thể phát huy được uy lực lớn nhất.

Đương nhiên, hình dạng có khác nhau nhưng cũng không phải là không điều động được các loại vũ khí khác, chẳng qua phải trả một giá mà thôi.

Cũng có một số tu sĩ không ngừng ngưng tụ “Thần văn” để tế luyện nhiều loại Khí cho mình, mà không cần phải sử dụng các loại vũ khí thực tế khác, bởi đơn giản Khí của bọn họ đã là linh bảo rồi.

Theo những gì Đạo Kinh ghi chép, tứ đại cảnh giới Khổ Hải, Mệnh Tuyền, Thần Kiều, Bỉ Ngạn, mỗi cảnh giới đều có thể tế luyện ra một loại Khí.

Diệp Phàm đã là tu sĩ ở cảnh giới Khổ Hải. Hắn cũng có thể tế luyện một loại Khí cho riêng mình. Hắn đang nghiêm túc suy nghĩ xem mình nên lựa chọn cái gì, bởi đây là một việc vô cùng quan trọng, một khi đã tế luyện thành Khí, thì rất khó có thể thay đổi.

Mà Khí tế luyện ra ở cảnh giới thứ nhất chính là căn bản. So với các loại Khí tế luyện ở cảnh giới khác, thì có tác dụng lớn hơn nhiều.

Nếu đã lựa chọn con đường tu luyện, thì phải suy nghĩ cho lâu dài. Ngay từ đầu, Diệp Phàm đã loại trừ các loại vũ khí tầm thường như: Phi kiếm, Tiểu thuẫn, trường thương…

Mặc dù biết hi vọng xa vời, nhưng hắn vẫn hi vọng Khí do mình tế luyện ra có thể tạo thành “quỹ tích của Đạo”. Do vậy, hắn quyết định lựa chọn các loại Khí phức tạp và huyền ảo.

"Nên lựa chọn cái gì đây..."

Diệp Phàm tập trung suy nghĩ trong một thời gian rất lâu. Cuối cùng, đôi mắt hắn đã sáng rực.

Bởi, hắn đã có lựa chọn: đem “Thần văn” của mình tế luyện thành Đỉnh.

Không phải do hắn nhất thời xúc động, mà hắn đã suy nghĩ rất lâu. Cũng không bởi vì hắn thích Đỉnh, mà quan trọng hơn, Đỉnh là đồ vật thần bí trong lịch sử Trung Quốc.

Đỉnh, nó tồn tại trong suốt chiều dài lịch sử của Trung Quốc. Cho dù có sơn băng địa liệt, thay đổi vương triều, chư hầu cùng xuất hiện, nhất thống được Cửu Châu đi chăng nữa... thì Đỉnh cũng không thay đổi. Nó chính là Cửu Châu Thần khí, là Thánh vật của quốc gia.

Vấn đỉnh Trung Nguyên, xuân thu thịnh thế... Có vô số thành ngữ có liên quan tới Đỉnh. Đỉnh ở thời kỳ Trung Quốc cổ đại, nó chính là cửu viễn, là “quốc khí”, thậm chí có thể nói, Đỉnh chính là đại biểu cho Trung Quốc.

Lịch sử Hoa Hạ đến tột cùng là có bao nhiêu Cửu viễn, rất khó để nói rõ. Chỉ có một số sách cổ có ghi chép và truyền thừa về sau này. Diệp Phàm suy nghĩ rất lâu, mới quyết định lựa chọn Đỉnh.

Thời kỳ Tiên Tần, đã có rất nhiều Thánh Hoàng và Cổ Đế từng Phong Thiện ở Thái Sơn, gồm cả Phục Hy, Thần Nông, Hoàng Đế và 72 vị thượng cổ đế vương.

Với suy nghĩ của Diệp Phàm hôm nay, dựa theo những gì hắn đã trải qua, thì nó có rất nhiều điều thần bí. Không khó để hiểu rằng, cổ sử Trung Quốc còn có nhiều điều bí ẩn.

Trung Quốc cổ đại là một thời kỳ vô cùng thần bí. Nó đã dần dần bị dòng sông năm tháng làm mai một dần. Từ một số manh mối tìm thấy được, người thượng cổ đã từng nắm giữ lực lượng phi phàm.

Mà Đỉnh chính là đồ vật thần bí nhất được truyền thừa từ thời kỳ đó, do đó được Diệp Phàm đặc biệt coi trọng. Thánh vật tồn tại xuyên suốt lịch sử Trung Quốc, thì hắn đương nhiên phải chọn nó là “Trọng Khí”.

Đối với lựa chọn của mình, Diệp Phàm mười phần tin tưởng. Đây chính là kết tinh của Trung Quốc cổ đại, dùng làm Khí đầu tiên và dùng để làm căn cơ thì không gì thích hợp hơn.

Đỉnh cũng có rất nhiều loại hình thái. Nổi danh nhất chính là Tam túc viên đỉnh và Tứ túc phương đỉnh. Nên lựa chọn cái nào đây? Lần thứ hai, Diệp Phàm phải suy nghĩ thật kỹ.

"Tam túc viên đỉnh có hai tai xuất hiện sớm hơn..."

Diệp Phàm dần dần có quyết định.

Ngoài nguyên nhân này, còn có những nguyên nhân khác. Xét về thân phận tu sĩ của Diệp Phàm, thì Tam túc viên đỉnh có đạo lý sâu xa hơn.

Ba chân thì vững chắc hơn bốn chân. Nó là một loại hình thái ổn định, ẩn chứa đạo lý sâu xa, rộng lớn hơn nhiều.

Ba chân, ổn, kiên, định, cố!

Viên, đại biểu cho vũ trụ tinh thần. Theo truyền thuyết, Bàn Cổ khai thiên lập địa chính là phá vỡ một không gian hình tròn, đánh nát một không gian hình cầu, sau đó mới bắt đầu diễn tiến quá trình tạo thành hỗn độn. Viên chính là bổn nguyên.

"Đúng vậy, quyết định chọn Tam túc viên đỉnh!"

Sau khi suy nghĩ nghiêm túc, Diệp Phàm đã có quyết định trọng yếu.

Muốn tế luyện “Thần văn” nguyên thủy thành Khí, không phải dễ dàng như vậy. Đây chính là một quá trình gian khổ kéo dài, không phải làm một lần là có thể xong.

Đầu tiên phải xác định hình thái của Khí, sau đó khắc sâu trong Tâm Hải. Sau đó dùng nó làm vật mẫu để bắt đầu tế luyện, làm sao cho nó không có một tì vết nào.

Diệp Phàm cầm Hạt Bồ Đề trong tay, đợi cho mình bắt đầu chìm đắm trong trạng thái Không Linh, bắt đầu chạm khắc hình thái ở trong lòng. Dùng thần thức tế xuất 19 đạo “Thần văn”, sau đó bắt đầu quá trình tế luyện chúng, bước đầu tiên là định hình chúng ở trong Tâm Hải.

Trải qua sự cố gắng không ngừng, 19 đạo Thần văn tan chảy. Cuối cùng cũng ngưng tụ thành một Kim Sắc Tiểu Đỉnh bằng hạt đậu, sáng rực rỡ, vô cùng hoàn mỹ.

Thế nhưng, Diệp Phàm vẫn không hài lòng. Hắn luôn cảm thấy nếu đạt tới hình thái hoàn mỹ, vẫn thiếu cái gì đó.

"Đúng rồi, vẫn thiếu hụt tai đỉnh."

Diệp Phàm bắt đầu tế luyện lần thứ hai. Trên Kim Sắc Tiểu Đỉnh bắt đầu mọc ra hai cái tai.

Trong lúc Kim Sắc Tiểu Đỉnh tế luyện thành công, Diệp Phàm nhất thời cảm giác được ý vị và vận mệnh của tự nhiên. Hắn tương đối thỏa mãn, không nhịn được tự nói:

"Một chiếc đỉnh, có hai cái tai, ba cái chân. Đúng rồi, đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, vạn vật dùng Âm mà ôm lấy Dương, điều hòa các dòng khí..."

Diệp Phàm càng xem càng có cảm giác thỏa mãn. Kim Sắc Tiểu Đỉnh chỉ to bằng hạt đậu, nhưng trong mắt hắn càng lúc nó càng huyền ảo. Một khí thế vô cùng tự nhiên đã tràn ngập trong não của hắn.

"Đúng rồi, chính là nó!"

Diệp Phàm đã định hình xong xuôi. Tam túc viên đỉnh đã khắc sâu vào trong tim hắn. Hắn liền bắt đầu tế luyện một chiếc đỉnh giống hệt như vậy trong Khổ Hải.

"Đồ vật thần bí nhất tồn tại xuyên suốt lịch sử Trung Quốc..."

Diệp Phàm vô cùng chờ mong.

Đề xuất Voz: Tán lại em sau nhiều năm xa cách...
Quay lại truyện Già Thiên (Dịch)
BÌNH LUẬN