Logo
Trang chủ

Chương 81: Đoạt Nguyên (tiếp)

Đọc to

Diệp Phàm tiến đến gần hắn, nói:"Ngươi là đồ súc sinh, chuyện xấu gì cũng làm, thật là táng tận thiên lương. Chuyện hôm nay chính là báo ứng của ngươi, để ta từ từ hầu hạ ngươi nhé."

"Ba!"

Diệp Phàm tát một cái, đánh bay hắn ra xa chừng bốn, năm mét.

"Ngươi..."

Đôi mắt của Thất thiếu gia Lý Gia như phun ra lửa.

Diệp Phàm bước tới, một chân đạp lên khuôn mặt bóng bẩy của hắn, nói:"Ngươi đã làm việc gì thì trời cao chứng giám. Đã làm việc ác, lại muốn cả đời tiêu dao hay sao?"

Khi Diệp Phàm nhìn một trẻ một già khổ cực, hắn sẽ cảm thấy rất chua xót, nhưng một khi thấy cảnh người khác lấy mạnh hiếp yếu, làm xằng làm bậy, hắn lại trở nên rất vô tình, tàn nhẫn.

Trông thì mâu thuẫn, nhưng đây đúng là tính tình của hắn, vừa lãnh khốc vô tình nhưng lại rất chân tình, hắn không nghiêng về bên nào cả.

Giống như bây giờ, hắn thật sự rất vô tình, không chút thương hại, đạp lên mặt của Lý Gia Thất thiếu gia, nói:"Nếu không muốn bị hành hạ, thì ta hỏi gì ngươi phải nói cái đó. Nếu không, ngươi tự suy nghĩ về hậu quả đi."

"Thằng nhãi con..."

"Bốp!"

Diệp Phàm xuất cước đá bay hắn ra ngoài. Hàm răng của hắn đã rụng như ngô, khuôn mặt trắng nõn sưng phù lên, máu miệng, máu mũi phun ra ầm ầm.

"Nhìn da thịt nõn nà của ngươi, không khác gì một tên thái giám. Nói không thì không được. Bây giờ ta thành toàn cho ngươi, để ngươi xứng với cái tên đó."

Diệp Phàm lần thứ hai xuất Kim Thư, trong bóng tối nó như một đạo hồng mang chói lọi, quang huy rực rỡ.

"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"

Lý Gia Thất thiếu gia hoảng sợ vô cùng.

"Biến ngươi thành thái giám!"

"Đừng, ta nói, ta nói tất cả!"

Lý Gia Thất thiếu gia kinh sợ tới mức mặt mũi biến dạng. Đối với nam nhân mà nói, đây thật sự là chuyện còn đáng sợ hơn chết.

"Đúng là thứ không có tiền đồ."

Diệp Phàm ngồi trên một tảng đá không xa, yên lặng nghe hắn kể lại chuyện cũ. Cha mẹ Đình Đình quả thật bị mấy tu sĩ của Lý Gia hại chết.

Bọn họ phải trả giá rất lớn mới đổi lấy một dược vật hiếm có từ tu sĩ bên ngoài, có thể làm cho dị thú trở nên cuồng bạo, rồi thần không hay quỷ không biết, đem nó đặt lên người cha mẹ của Đình Đình. Kết quả là lúc họ đi ra ngoài hái linh dược, bị Thiểm Điện Điểu xé xác.

Đương nhiên, bên trong còn rất nhiều chuyện nhơ bẩn và âm mưu quỷ kế, càng nghe càng khiến người ta giận dữ.

Diệp Phàm thở dài, nói:"Cho dù là thế giới của người thường, hay thế giới của Tu sĩ, cũng chẳng có gì khác nhau. Nơi nào có người nơi đó sẽ có yêu thương, thù hận. Cho dù là tu sĩ cũng không ngoại lệ."

Diệp Phàm tìm được trong ngực hắn một cái hộp gỗ, sau đó lại xuất cước đá bay hắn. Mượn ánh sáng trăng sao, từ từ mở chiếc hộp gỗ làm bằng đàn hương.

Bên trong, có một hòn đá màu vàng nhạt, to chỉ như ngón tay cái, dài cũng tầm một đốt ngón tay. Mặc dù chỉ là một khối rất nhỏ, nhưng cầm trong tay cũng cảm thấy rất nặng. Diệp Phàm cảm thấy ở nó có sinh cơ rất nồng đậm.

"Theo sách cổ ghi lại, thời đại thiên địa hợp khí sinh vạn vật, cây cỏ tốt tươi, sinh linh cường đại, linh dược vô tận, kết thành rất nhiều 'Nguyên'. Óng ánh như Hổ Phách, bên trong lại phong ấn một lượng lớn sinh mệnh tinh hoa. Đây chính là 'Nguyên' hay sao?"

Diệp Phàm quan sát rất kỹ dưới ánh trăng. Hắn phát hiện khối "Nguyên" này có rất nhiều tạp chất, bộ phận óng ánh chỉ chiếm có một phần ba mà thôi. Điều đó làm cho hắn có chút tiếc nuối, đây cũng không phải là một Nguyên tinh thuần.

Nhưng dù vậy, hắn cũng vô cùng thỏa mãn. Bên trong Hồ Phác kỳ thạch, có ẩn chứa một cỗ sinh mệnh tinh khí rất cường đại, bên trong có một dòng sương mù tán phát ra hào quang lấp lánh đang lưu chuyển.

"Đúng là đồ tốt, không biết nó có thể giúp Khổ Hải của ta lớn thêm bao nhiêu nữa!"

"Đó là của ta..."

Lý Gia Thất thiếu gia ở cách không xa, đang nằm trên vũng máu rên rỉ, cắn răng nghiến lợi, giọng nói tràn đầy oán độc và phẫn nộ.

"Khối nguyên này có phải chính là khối phát hiện ở thâm sơn cổ động hay không? Lẽ nào chỉ có một khối, không còn khối nào nữa ư?"

Dưới sự hành hạ của Diệp Phàm, Lý Gia Thất thiếu gia đã phun ra tất cả, không chút giấu giếm.

Tòa cổ động kia chính là nơi tọa hóa của một tu sĩ. Thời gian cách đây quá xa rồi, ngay cả khung xương cũng mục rữa, chỉ để lại có một khối Nguyên này mà thôi.

"Thật sự rất tiếc nuối, ta cho rằng có thể thu hoạch mấy khối nữa."

Ngay cả bản thân Diệp Phàm cũng cảm thấy mình quá tham lam.

"Ta đã nói tất cả rồi, ngươi có thể cho ta một con đường sống hay không?"

Ánh mắt của Lý Gia Thất thiếu gia tỏa ra hào quang tràn đầy hy vọng. Hắn đương nhiên biết rõ, đây chỉ là một loại hy vọng xa vời mà thôi, đối phương không thể nào buông tha cho hắn được.

"Lúc các ngươi mưu hại cha mẹ Đình Đình, có tấm lòng thương hại hay không? Lúc các ngươi bức ép Khương Lão Bá và Tiểu Đình Đình một già một trẻ khổ cực, các ngươi có thương hại hay không? Có muốn lưu lại cho họ một con đường sống hay không?"

Diệp Phàm xuất cước đá hắn một phát, nói:"Ta cho ngươi một cơ hội, đó là tự mình kết liễu đi, miễn cho việc chịu khổ. Ta cho đến bây giờ vẫn chưa giết người, cho nên bàn tay không muốn nhuốm máu."

"Ngươi... Ngươi chưa từng giết người..."

Lý Gia Thất thiếu gia bị những lời nói này làm cho thân hình run rẩy, nói:"Ngươi... Ngươi sẽ bị thiên lôi đánh chết!"

Diệp Phàm lại đá hắn một cái nữa, làm cho hắn bay tới vách đá, nói:"Tự mình kết liễu đi. Nếu như buộc ta phải động thủ, thì trước tiên ta sẽ biến ngươi thành thái giám, sau đó mới lấy mạng của ngươi."

Đúng lúc này, Lý Gia Thất thiếu gia đau khổ tới phát cuồng. Kiểu chết này thật là quá uất ức, người ta xem thường mình đến mức không muốn ra tay, lại muốn bản thân mình tự kết liễu.

"Nhãi con, con mẹ ngươi thật là vô liêm sỉ! Ta... Ta biến thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!"

Lý Gia Thất thiếu gia tức giận đến nỗi ho sặc sụa, máu bắn tứ tung.

Diệp Phàm ngồi trên một tảng đá không xa, nói:"Đừng có ở đây mà nhiều lời vô ích, nhanh chóng kết liễu đi, ta không còn kiên nhẫn nữa đâu."

"Ngươi... Ta..."

Lý Gia Thất thiếu gia tức giận đến nỗi không nói nên lời, cuối cùng rống to một tiếng:"Ngươi sẽ chết không tử tế đâu!"

"Bộp!"

Hắn lao thẳng đầu vào vách núi, chết tươi.

"Đó là ngươi tự mình đâm đầu vào vách đá mà chết, ta không có giết ngươi."

Diệp Phàm đứng dậy, bắt đầu dọn dẹp vết tích. Phải mất đến một canh giờ, hắn mới dọn dẹp xong tất cả, bắt đầu quay về tiểu trấn.

Tuy rằng hắn vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng bàn tay mồ hôi đã chảy rất nhiều. Trong cuộc đời hắn, đây là lần đầu tiên hắn giết người. Cho dù Thất thiếu gia của Lý Gia tội ác tày trời, đúng là nên giết đi, nhưng vẫn mang lại cho hắn một cảm giác không được tự nhiên.

Sau khi Diệp Phàm cướp được Nguyên cũng không vội vàng tu luyện. Hắn vô cùng hiểu rõ, "Nguyên" ẩn chứa một lượng Sinh mệnh tinh khí khổng lồ, sau khi đập vỡ, nguyên lực sẽ tỏa ra như sóng triều. Chỉ không cẩn thận một chút sẽ bị người khác phát giác ra được. Việc trước mắt bây giờ là phải cẩn thận mới tốt.

Hai ngày sau đó, Thanh Phong trấn rất yên tĩnh. Mãi đến tận ngày thứ ba, hai tu sĩ khác từ Yên Hà Động Thiên quay về, lúc đó đại loạn mới lan ra toàn trấn.

"Lý gia Thất thiếu gia mất tích."

"Một người tu tiên cũng có thể mất tích sao?"

"Đây đúng là báo ứng của Lý Gia!"

"Báo ứng cái gì, đây chính là do Vương gia làm. Ngoại trừ kẻ đối đầu với Lý Gia, thì làm gì có ai đủ bản lĩnh, thực lực làm như vậy."

"Đúng vậy, nghe hạ nhân của Lý Gia nói, cái khối Nguyên tìm được hơn nửa tháng trước, chính là mầm vạ."

...

Ngay cả những người bình thường trong Thanh Phong tiểu trấn cũng bàn tán như vậy, có thể nghĩ phong ba này lớn tới mức nào. Từ trên xuống dưới của Lý Gia ai cũng nổi giận, đồng thời cũng có chút sợ hãi.

Lúc đầu, Diệp Phàm cũng không để ý. Hai người mới trở về cũng không phải là tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh giới, không thể điều khiển Thần Hồng phi hành, cũng không phải là đáng sợ.

Thế nhưng, lại qua mấy ngày, sự tình đã phát triển tới mức ngoài dự liệu của hắn, phong ba đã lớn dần lên.

Có mấy tu sĩ của Yên Hà Động Thiên tới, đều là tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh giới, bảo người của Lý Gia dẫn đường, trực tiếp tới tòa cổ động phát hiện ra Nguyên kia.

Sau đó, tu sĩ Vương gia cũng mời người bên sư môn của mình tới, tiến vào trong thâm sơn, tìm kiếm tòa cổ động kia, hai bên thiếu chút nữa là phát sinh tranh đấu kịch liệt.

"Lẽ nào nơi đó phát hiện ra Nguyên Mạch?"

Có một ngày, Thanh Phong trấn xuất hiện mười mấy tọa kỵ, tất cả đều là man thú kỳ dị, toàn thân là vảy đen, to lớn hung tợn.

Con tọa kỵ ở giữa bất phàm nhất, trên mình nó lấp lánh vảy giáp màu vàng, thần huy xán lạn đang tỏa ra xung quanh, giống như có Kim sắc hỏa diễm đang thiêu đốt.

Trông nó giống như Hoàng Kim thần Hống, nhưng trên đầu lại có hai cái sừng, phân thành hai nhánh, kim quang rực rỡ, vô cùng uy vũ và thần tuấn.

Bốn chân của nó không chạm đất, mà lại cách mặt đất chừng hai, ba thước, đúng là đạp không mà đi, chứng tỏ con dị thú này vô cùng cường đại.

Ngồi trên đầu Hoàng Kim thần Hống là một nam tử còn rất trẻ, tầm hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, mặc toàn đồ màu trắng, trông rất nho nhã, trên mặt còn mang theo nụ cười ôn hòa, vô cùng tuấn lãng, đôi mắt trông như nước, dường như có thần hoa đang lưu chuyển, thật đúng là có thể gọi là Phong thần như ngọc.

Ở hai bên còn có hai kỵ sĩ bước đi ngang hàng với hắn. Bên trái là một con thanh sắc dị thú, vừa giống sư tử, lại vừa giống Hổ báo, lông thú màu xanh rất dài, vô cùng sạch sẽ, lấp lánh như ngọc, thanh huy lưu chuyển, quang mang xán lạn, trên đầu của nó còn mọc ra một cái sừng ngọc, lại tỏa ra ngũ sắc thần quang.

Con Ngũ sắc dị thú này cũng đạp không mà đi, hai chân không chạm đất, thần tuấn bất phàm. Phía trên nó là một thanh niên tầm mười sáu, mười bảy tuổi đang ngồi, mặc quần áo màu xanh, anh khí bức nhân, nhưng dường như có chút kiêu căng, nhìn người trong tiểu trấn có chút khinh thường.

Ở bên kia, là một con kỳ thú màu bạc, giống như thần Lộc, toàn thân là ngân sắc lân phiến, mà giữa trán lại mọc ra một con mắt, quang mang thánh khiết đang lưu chuyển toàn thân, đạp không mà đi, không dính một hạt bụi.

Phía trên có một thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi rất đoan trang, trông mũm mĩm, da dẻ mỡ màng, trong mắt phủ một làn sương mù, môi đỏ như hoa, rất là mỹ lệ, làm cho người ta có cảm giác cao cao tại thượng, kèm theo một chút ngạo ý.

Mười mấy kỵ sĩ phía sau đều bất phàm, tất cả đều là loại dị chủng vô cùng trân quý, hoặc là toàn thân phủ đầy vảy, hoặc là trông như ngọc, đều có hào quang lấp lánh. Người ngồi trên tọa kỵ đều từ hai mươi đến hai mươi bốn tuổi, cho dù là nam hay nữ đều mang theo sát khí, xung quanh bọn họ đã ngưng tụ lại một cỗ chiến ý cường đại.

Đứng ở xa xa, Diệp Phàm thu hết những cảnh tượng này vào trong mắt, không khỏi hít vào một hơi lạnh, những người này rốt cuộc có lai lịch gì?

Tuyệt đối không phải là người bình thường!

Không nói tới ba người đứng đầu, chỉ mười mấy kỵ sĩ đứng sau thôi, cũng không kém gì so với nhân mã của Thái Cổ Thế gia và Thánh Địa trước phần mộ Yêu Đế, một cỗ chiến ý cường đại và khí tức giết chóc đã lan tới đập thẳng vào mặt hắn.

"Xin hỏi trong trấn này có gia đình nào mang họ Khương không?"

Đúng lúc này, một tên kỵ sĩ phụng mệnh hướng về người trong trấn hỏi thăm.

Trái tim Diệp Phàm đập mạnh một cái, bọn họ tìm kiếm họ Khương để làm gì?

Đề xuất Tiên Hiệp: Minh Long
Quay lại truyện Già Thiên (Dịch)
BÌNH LUẬN