Logo
Trang chủ

Chương 41

Đọc to

- Mình buồn. Nhớ lại lúc trước, mẹ mình ốm nặng, tới việc cầm thuốc uống cũng là quá sức. Lúc đó mình mới 15, bố thì suốt ngày ra ngoài, thâu đêm suốt sáng, mình cũng vụng nên chăm mẹ khó lắm. Trong những lần hiếm hoi bố chăm sóc mẹ lại càng chua chát hơn. Những lúc mẹ bị sặc khi uống thuốc, ho gập cả người, mình tưởng như mẹ sắp ho ra máu đến nơi rồi, vậy mà... Bố vẫn ngồi nhìn một cách vô cảm, bất chấp người trước mặt là vợ mình. Bón cháo mà không bao giờ thổi, làm mẹ mình rộp lưỡi suốt. Thuở đó chỉ có anh Khoa đến giúp mình, anh Khoa lúc đó đang ở Đà Lạt. Vì vậy mà mình coi anh Khoa như anh hai mình. Hôm nay mình ốm, thế mà chỉ có Duy... Mà thôi, mình luyên thuyên quá, nói với Duy làm gì không biết. :sosad:

- Không có gì đâu, Di đi nghỉ đi, đừng suy nghĩ nhiều.

Bất ngờ thật, cuộc sống của nhỏ có vẻ cũng không dễ dàng gì, lại còn lão Khoa nữa chứ, thân như anh em mà mồm cứ bô bô: "Anh có quen nó đâu, họ hàng xa thôi". Tôi đang ngồi lẩm bẩm một mình, việc lão Khoa lừa tôi vẫn là một đề tài bất hủ trong những lúc thế này. Bỗng Di đi vội ra cửa, tôi nhìn ra ngoài qua cửa sổ. Chết tiệt, người yêu của Di đang đứng trước cổng. :stick:

Khi bạn mong ước việc gì đó không đến, không có nghĩa là nó sẽ không xảy ra. Anh ta rảo bước bên cạnh Di, thủng thẳng tiến vào nhà, nơi mà tôi đang ngồi thấp thỏm chờ đợi một phép lạ nào đó, một phép lạ không bao giờ xảy ra. Anh ta ngẩn người khi nhìn thấy tôi, Di ngượng ngùng kéo anh ta sang một bên thì thầm gì đó, chắc nhỏ đang giải thích vì sao tôi ở đây. Tôi ung dung ngồi nhắm mắt dưỡng thần, công việc ở một môi trường phức tạp như bar đã trui rèn cho tôi thói quen thờ ơ, vô tâm với mọi việc, quen rồi. :nosebleed:

- Ông ơi, cảm ơn vì đã trông bạn gái tôi, ông cứ về trước đi, tôi trông tiếp cũng được, phiền ông quá. - Anh ta tiến lại nói với tôi, tính đuổi khéo đây mà. Tôi mà đi thì cô nam quả nữ ở chung với nhau kiểu gì chẳng có chuyện. Nhưng hình như, tôi và Di cũng là cô nam quả nữ mà nhỉ.

- Ông gọi cho anh Khoa đi, tôi không quyết định được. - Bỗng dưng lúc này tôi chẳng muốn về chút nào, và vì thế, lão Khoa một lần nữa được đem ra làm bia chắn cho tôi.

Đề xuất Tâm Linh: Trùng Tang Thất Xác
BÌNH LUẬN