Gom vào cái ví cũ kỹ đã xỉn màu vào túi, tôi bước vội ra ngoài. Đôi cánh chim nhỏ lướt vội qua trời, đón chút nắng hiếm hoi sau chuỗi ngày mưa gió sụt sịt. Nắng dường như vàng hơn trên những con phố quen, thỉnh thoảng, một cơn gió tinh nghịch vút qua, kéo theo đôi chiếc lá ham chơi, bắt đầu chuyến du hành đến những chân trời mới, để rồi đến cuối chuyến đi, chiếc lá lại mệt nhoài ngã vào gốc cây năm nào, chìm vào giấc ngủ dịu êm trong tiếng thì thào của gió thu, như một lời nhắc nhở của tự nhiên, lá rụng về cội.
Được gột rửa bởi những cơn mưa làm vòm trời trở nên thoáng đãng hơn rất nhiều, mây rong chơi trên những mái tóc dài tha thướt của ai đó, làm đôi sợi bay lòa xòa, bay cả vào hồn ai, khoảnh khắc diệu kỳ ấy chỉ lướt qua trong vài giây, nhưng đôi lúc, vài giây đã là cả đời người. Bên dưới hàng cây ấy, có một người con gái đứng đợi chờ, để mặc gió luồn qua đôi vai gầy, mặc cho tà áo tinh khôi phấp phới bay giữa vườn nắng, nhuộm trắng cả hồn ai.
“ Sài Gòn em ở đó
Có còn những hàng cây
Chờ người em đứng ngóng
Cuối đường lá nhẹ bay
Cuộc tình theo cơn gió
Bao nguyện ước cùng nhau
Áo em đã thay màu…”