Liễu có vẻ giận dỗi, quay lưng bước nhanh vào trong phòng trọ, tôi chỉ ngồi yên lặng ở đấy, gởi gió tha mây về ngàn. Đợi thêm chút nữa rồi vào xin lỗi cũng được. Tôi ngồi xem lại từng bức ảnh, từng điệu bộ, cử chỉ của Liễu, cô nàng cũng xinh quá chứ. Khi tôi bước vào, Liễu đang nhẩn nha rửa mấy cái bát tôi để khi sáng chưa kịp rửa, hình như cô nàng đang suy nghĩ gì đó, bóng dáng nhỏ bé của Liễu tất bật trong căn phòng trọ chật hẹp.
- Để tui giúp cho. – Liễu quay lại, khi thấy tôi đang đứng trước cửa thì cô nàng thở phào rồi nói:
- Hết hồn, tui cứ tưởng ai. Duy ra ngoài đi, tui rửa một mình được rồi.
- Sao vậy, tui giúp cho nhanh.
- Ra ngoài, chút nữa tui giải thích cho.
Tôi bước ra ngoài, đến bên chiếc ghế đá, tôi tìm vài bản nhạc trong điện thoại trong lúc chờ Liễu, đa phần trong máy là nhạc không lời của Yurima, cô nàng cũng biết nghe nhạc quá chứ. Nhưng không phải sở thích của tôi, ít nhất là vào lúc này. Trong những ngày rảnh rỗi, hoặc những lúc tôi và thằng Hoàng dậy sớm chẳng hạn, chúng tôi thường pha một ấm trà nhỏ, ngồi nhâm nhi trong tiếng hát du dương của những giọng ca trứ danh của dòng nhạc vàng như : Chế Linh, Giang Tử, Duy Khánh…. Điều đó làm cho một ngày mới của chúng tôi tốt đẹp hơn.
- Rồi, giải thích gì thì nói mình nghe đi. – Tôi tò mò hỏi khi Liễu vừa bước ra, trán lấm tấm mồ hôi.
Đề xuất Tiên Hiệp: Tuyết Ưng Lĩnh Chủ