“Ghé qua xem một chút có vẻ không sao đâu”, tôi tự nhủ với bản thân mình như thế, và cơn mưa có vẻ không đồng tình với quyết định của tôi. Nó kéo đến, da diết và lắng đọng trong từng hạt mưa, như vốn dĩ nó phải thế.
Trở về với hiện tại, tôi đang bước chân vào quán cà phê trong bộ dạng hết sức khó coi, chiếc áo mưa quá cỡ khiến tôi như một tên xì trum với bộ da xanh lét đang cố vùng vẫy trong bộ áo rộng thùng thình của kẻ phản diện, tôi cũng chẳng nhớ hắn tên gì nữa. Anh ta mỉm cười khi thấy tôi tiến lại gần, tôi vội cúi xuống nhìn vào quần mình theo phản xạ tự nhiên. Tôi chợt nhận ra rằng mình đang lọt thỏm trong chiếc áo mưa dài đến tận chân, dù tôi có thả rông cũng chẳng ai biết được, nói chi đến việc quân khép cửa sổ tâm hồn.
Ý nghĩ quái gở đó làm tôi bật cười, anh ta cũng cười, tươi hơn trước. Cuộc gặp gỡ của hai thằng đàn ông, suýt là tình địch của nhau đã bắt đầu như thế đấy. Hai chúng tôi đều gọi cà phê đen, hai chúng tôi có vẻ hợp nhau, theo một cách kỳ lạ.
- Tôi khá bất ngờ khi thấy anh đấy…..Có chuyện gì vậy?
- Không hỏi Di thế nào hả?
- Hỏi để làm gì?
- Gần 2 tuần nay ông không gặp Di đúng không?
- Ờm, chắc thế, sao ông biết?
- Chuyện của Di sao tôi không biết cho được, Di về Đà Lạt ấy mà.
- Về làm gì? – Tôi không ngăn nổi sự tò mò.
Đề xuất Bí Ẩn: Mục Dã Quỷ Sự - Ma Thổi Đèn