Logo
Trang chủ

Chương 6

Đọc to

"Cậu nói nhiều quá, kể tôi nghe nhanh lên đi nào."

"Khi nói về cô ấy thì tôi có rất nhiều thứ để nói. Nói ra thì dài dòng nhưng tôi sẽ không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào cả."

"Ê, đó giờ có ai nói cậu nói nhiều chưa? Tôi thấy cậu nói nhiều lắm mà toàn mấy cái không cần nói. Tập trung chuyên môn mau."

"Cứ từ từ, đợi tôi kêu nước đã: 'Anh ơi, cho em ly đen đá không đường'."

(Sau này, "đen đá không đường" cũng là một phần trong cuộc sống của nó. Nó biết yêu cái thứ đen ngòm, đắng nghét kia cũng là do thằng khùng kia tập nó uống.)

Sau khi đầy đủ mấy thứ lằng nhằng kia, hắn cũng chịu kể. Đây có lẽ là câu chuyện tình buồn nhất nó nghe được từ bạn bè mình.

"Tôi và cô ấy nhà cách nhau hai căn. Từ bé, tôi và cô ấy lớn lên bên nhau đúng kiểu thanh mai trúc mã. Hồi tôi quen cô gái đầu tiên thì lại không phải cô ấy mà là nhỏ lớp trưởng hồi tôi lớp 10. Lúc đó, thôi tôi gọi bằng Linh đi cho cậu dễ tiếp thu. Lúc đó, Linh là tổ trưởng của tôi. Tôi quen Phương, lớp trưởng, cũng là do thấy nó hay kiếm chuyện với nhau nên tôi với tụi bạn nảy ra ý tưởng thành cặp cho đỡ bị hành. Rồi thì ba cái vớ vẩn làm tôi thấy chán nên chia tay. Lúc đó chia tay nhẹ nhàng lắm vì đơn giản là tôi với Phương quen thử cho vui thôi chứ cũng chẳng có tình cảm gì. Dễ đến, dễ đi và mau quên. Vừa chia tay được 5 phút thì tôi với Phương lại chí chóe y như chưa có gì. Lần quen kỷ lục mẹ luôn vì quen nhau chưa tới 1 tuần."

"Trong thời gian tôi bắt đầu quen Phương thì Linh có thái độ lạ lùng, dỗi lắm. Nào là kiểm tra bài tập, trả bài rồi lâu lâu kiếm chuyện vô cớ. Riêng khoản bài vở thì mặc định là từ lúc bầu tổ trưởng đầu năm, Linh phát cho tôi "kim bài miễn truy" cho tới lúc tôi quen Phương."

 

Đề xuất Tiên Hiệp: Xích Tâm Tuần Thiên [Dịch]
Quay lại truyện Hai chữ: bạn thân
BÌNH LUẬN