8h thức dậy sửa soạn chuẩn bị chờ anh sang, mẹ rủ lát đi siêu thị rồi ăn trưa ngoài luôn, mình phải từ chối gấp (hic, sorry mẹ yêu). Một lúc sau anh đến, hai đứa đi ăn cơm tấm, mình thèm món này lắm, ở Hà Nội chả ai bán buổi sáng cả, có vài tiệm bán trưa và tối nhưng ăn cũng không ra làm sao.
Anh:** Mai em phải tham gia "training" đến mấy giờ?
Em:** Theo lịch thì đến 7:30PM anh.
Anh:** Ok, vậy bao giờ xong thì nhắn anh.
Em:** Hửm, chi vậy, qua đón em hả?
Anh:** Cũng là ý hay nhưng rất tiếc, mai anh đi nhậu, hehe.
Em:** Hừ, vậy kêu nhắn anh chi?
Anh:** Nhắn thử xem anh có bỏ dở ly bia để trả lời em không? Thì anh đang tìm hiểu xem em có quan trọng với anh không đó mà.
Em:** Chả hiểu được cái lý luận này của anh. Nhưng được rồi, tài khoản điện thoại em cũng còn nhiều, nhắn cho vơi bớt vậy.
Đang nhăn nhở thì anh có điện thoại, mình liếc nhìn màn hình thấy hiện tên “Kiệt lặc”, ặc ặc, vãi cả tên. Anh nói gì đó mình không để ý lắm, trong đầu bắt đầu xuất hiện một thắc mắc. Chờ anh nói chuyện xong, mình hỏi ngay:
Em:** Này, anh đặt tên em trong danh bạ điện thoại là gì đó? Đừng nói là nick game nha.
Anh:** Hahaha, em sẽ không bao giờ đoán ra được.
Em:** Nói em nghe đi mà.
Anh hí hoáy bấm danh bạ rồi đưa màn hình cho mình xem. "Người dưng". Haha, sao mình lại thấy nó đáng yêu nhỉ, theo đúng ngôn ngữ bây giờ thì là điên cmnr.
Anh:** Vậy em đặt tên anh là gì?
Em:** À... chả có tên gì, em đặt là "Anh" thôi.
Anh:** Anh? Nice, cái tên đơn giản mà nhiều ý nghĩa đó. Cho em một "like".
Hai đứa nhìn nhau cười, tự nhiên em thấy Sài Gòn bữa nay đẹp lạ, anh à.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Bởi Vì Chúng Ta Sẽ Mãi Mãi Bên Nhau