Sáng sớm đã vội vã phi ra siêu thị rồi ghé ngay hàng chuyên đồ làm bánh, bỏ cả hẹn với con bạn thân chỉ để lúi húi trong bếp. Thú thật, cũng chẳng biết anh thích ăn loại bánh nào, nên quyết định làm luôn hai món "bất bại" mà mình tự tin nhất: su kem và kem cuộn. Dự tính mỗi loại mất khoảng một tiếng, vậy là xong gọn trong buổi sáng.
Trước đây, mình có mấy khi đụng tay vào bếp núc đâu, may ra nấu được bữa cơm tàm tạm. Nhưng khoảng ba năm nay thì chăm chỉ nghiên cứu lắm, năm ngoái còn định đăng ký khóa Culinary Art ở CitySmart Hoàng Hoa Thám nữa kìa. Mỗi tội họ dạy fulltime, lại còn thực tập theo ca kíp, mình đi làm nên chịu, đành tự mày mò học thôi. Thất bại lên bờ xuống ruộng rồi cũng thành công, dần dần điều chỉnh cho hợp với sở thích riêng. Tóm lại là, quyết tâm vỗ béo người yêu tương lai mà hehe. Hồi quen ex thì mình còn "gà mờ" khoản này, nên có thể nói anh là người đầu tiên mình muốn làm bánh tặng cho ăn. Vì vậy, thú thật cũng có chút run, lỡ không ngon thì đúng là "muối mặt" T.T. Mùi bánh chín thơm lừng mùi bơ thật là thích, gần đây mình "test" mùi nước hoa của Elie Saab, không hiểu sao cứ liên tưởng đến mùi bánh thơm ngon khi mới ra lò, lại tiếc hùi hụi, nếu mà phát hiện ra sớm để mua dùng trong hôm nay thì có phải là "siêu hợp" không haha. Cả nhà thông cảm, mình bị "nghiện" nước hoa nên thi thoảng hơi lan man tí.
Khoảng hai giờ chiều thì ra quán hẹn, vì định gặp anh rồi đi chơi luôn, nên mượn xe của ông anh tự đi. Chẳng nhớ rõ quán trà đạo đó tên gì, chỉ biết là ở đường CMT8, đẹp đẽ và không gian tĩnh lặng đúng chất. Uhm, ăn bánh uống trà thì quá hợp cạ rồi còn gì. Anh đến trước, đang ngồi hí hoáy "đi Phong Vân" trong game, thấy mình đến thì toe toét cười:
Anh:** Chào người iu. Sao mặt em có vẻ đen hơn hôm qua?
Em:** Iu khỉ. Mới gặp đã "móc họng" @@
Anh:** Sáng đi vui không em?
Em** (ậm ờ, lẽ nào lại nói sáng ở nhà làm bánh cho anh hic): Dạ cũng vui. Còn anh sáng giờ làm gì?
Anh:** Chả có gì, lẽ ra hôm nay phải làm xế chở nhà anh đi Hồ Tràm, nhưng mà thích gặp em hơn nên đẩy cho ông anh rể rồi.
Em:** Yeahh phải vậy chứ, rất đáng thưởng, cho anh nè (chìa túi bánh ra)
Anh:** Hờ cái gì đây, em mua cho anh uống trà hả, ở đây có sẵn mà.
Em:** Mua thì nói làm gì. Em… em làm cho anh đó.
Chà, mặt "trai già" có vẻ hơi khó tả, hình như vừa bất ngờ, vừa lúng túng. Ồ hay đó, cũng phải có lúc mình làm cho anh ta "đơ" như vậy chứ. Còn đang đắc thắng thì anh đã lấy ngay một cái bánh su ra nhai ngon lành.
Anh:** Ơ ngon thật. Em cũng nấu nướng ra trò đó.
Em** (hớn hở): Em mà hehehe.
Anh:** Em ác vậy, cho anh ăn hôm nay xong từ mai anh biết ăn ở đâu?
Em:** Kệ anh, mấy loại này mua dễ ẹt mà.
Anh:** Đây là lần thứ hai trong đời anh được bạn gái làm bánh cho đó. Đã quá.
Haiz, lại chùng lòng, huhu. Thật là biết cách "phá đám" không khí mà. Aaaaaaa bực mình quá đi. Uả mà khoan đã, anh ta nói là "bạn gái" hử? Title này có vẻ ổn đó hehhe, mình đúng là "dở hơi", tâm trạng thay đổi xoành xoạch.
Anh:** Anh hỏi thật, đừng chửi nha?
Em:** Okie dokie.
Anh:** Em vầy mà sao trước nay "ở giá" vậy?
Em:** Gì mà "ở giá". Bị bồ đá nên hận đời "ở vậy cho trai thèm chơi".
Anh:** Chả ai thèm mới đau. Mà mặt vầy bị đá kể cũng tội.
Em:** Tại anh ta không có tầm nhìn nên mới làm như vậy. Không sao anh, đời người ai chả có lúc fail vài lần, à ý em là ex của em fail vì quyết định sai lầm á.
Cuộc nói chuyện "cà kê" đại loại tự nhiên xoay quanh ông ex của mình, thật ra mình trước đây cũng thi thoảng kể cho anh nghe. Nhưng không hiểu sao bữa đó anh cứ hỏi cặn kẽ. Mấy thím thân mến, không phải ai cũng thích share về người cũ đâu, dù còn hay hết tình cảm. Cho nên mình xin phép không kể lại chi tiết nội dung. Chỉ tóm tắt là sau khi tán nhảm về ex một lúc thì mình cũng chuồn sớm vì còn hẹn. Kể ra cũng luyến tiếc vì mai lại đi rồi, không biết tới ngày nào về Sài Gòn tiếp nên cũng có chút buồn.
Em:** Thôi em đi đây nha anh.
Anh:** Ừ, em đi cẩn thận.
Nói xong cầm lấy tay mình, có vẻ cũng bồi hồi mãi chẳng thấy buông? Lại phải nhắc câu chào lần hai mới rời đi được, hic, chẳng biết phải đặt tên mối quan hệ này như thế nào. Mình sang nhà con bạn chờ đi cùng, tự nhiên trong lòng cứ man mác buồn khó tả, hình ảnh anh cứ lởn vởn trong đầu. Thật là… Rồi như một thói quen, mình lấy điện thoại nhắn cho anh:
Missing you doesn’t start in April, and ends in May
Missing you is simply the way I feel everyday.