Logo
Trang chủ
Chương 4: Hệ Thống Tốt Quá (Nghiến Răng Cắn Rể)

Chương 4: Hệ Thống Tốt Quá (Nghiến Răng Cắn Rể)

Đọc to

Không có nhiệm vụ mới nào hiện ra. Sợ hình tượng của mình trong tiểu khu sụp đổ hoàn toàn, Lâm Lập không dám ở lại lâu, kẹp chiếc vợt muỗi điện rồi đi thẳng về nhà.

Đầu tiên, hắn rửa sạch đôi tay đầy mảnh vụn thi thể của Huyết Ô, sau đó tìm đến một bụi cây, cởi ống tay áo ra, chìa tay và đứng đó một lúc.

Danh hiệu quả thật có tác dụng.

Dù đây là danh hiệu nhắm vào tộc Huyết Ô, nhưng trong năm phút vừa rồi, Lâm Lập không thấy một con muỗi nào xung quanh mình. Điều này gần như không thể tưởng tượng nổi trong một môi trường như thế này.

Xem ra danh hiệu cũng có thể 'bình thường' vận hành nhờ BUG.

Lên lầu, rửa mặt, rồi nằm ườn trên giường. Sau khi dùng móng tay bấm thành hình chữ Mễ lên tất cả các nốt muỗi đốt trên người để 'trừ ma', Lâm Lập bắt đầu kiểm kê thu hoạch trong ngày.

100 tiền tệ hệ thống tạm thời chưa dùng được, một danh hiệu trông cực ngầu, và quan trọng nhất là tốc độ hấp thu linh khí của bản thân đã tăng lên 200%.

"Linh khí, đến đây!"

Lâm Lập hít một hơi thật sâu, sau đó chớp chớp mắt, đến khi không thể nín thở được nữa mới thở ra.

Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng hai lần hoàn thành nhiệm vụ và nhận thưởng, hắn đều không có cảm giác gì.

Cải thiện thể chất không phải nên làm người ta khoan khoái một chút sao, tại sao đến lượt mình lại chẳng có gì xảy ra cả.

"Là vì bây giờ ta hoàn toàn không biết hấp thu linh khí thế nào ư? Cho nên 0 nhân với bao nhiêu lần thì vẫn là 0?" Lâm Lập đưa ra kết luận này.

"Một hệ thống tu tiên bình thường, phần thưởng đầu tiên không phải nên là pháp môn Luyện Khí Trúc Cơ cao cấp hay sao..."

"Vậy ta phải hấp thu linh khí thế nào đây?"

Lâm Lập lên mạng tìm kiếm một vài thứ huyền học, thử đả tọa thổ nạp.

Không có hiệu quả.

"Chờ đã," Lâm Lập ngẩng đầu, "Có phải ta đã bỏ qua một vấn đề quan trọng nhất không."

"Mẹ nó chứ ta có xuyên không đâu, liệu có khả năng... thời hiện đại căn bản không hề có linh khí?"

Sau đó hắn im lặng.

Cho dù hắn đã trở thành người có cơ địa siêu nhạy cảm với linh khí, tương lai có nắm giữ Linh Khí Hấp Tinh Đại Pháp đỉnh cấp nhất đi nữa, nếu thời hiện đại không tồn tại thứ gọi là linh khí, thì kết quả cuối cùng vẫn là 0.

Dù sao thì, tục ngữ có câu, thiếu phụ nan vi vô mễ chi xuy.

Lâm Lập càng nghĩ càng cảm thấy thời hiện đại không có linh khí, nếu không thì đã sớm xuất hiện những kỳ trân dị bảo như trong tiểu thuyết rồi.

Thế này thì...

Cơ địa nhạy cảm linh khí trở nên vô nghĩa, tiền tệ không dùng được, vậy tổng kết thu hoạch hôm nay của mình, chẳng phải chỉ nhận được một cái quang hoàn đuổi muỗi, trở thành một chai Lục Thần di động hay sao?

Thật muốn hỏi thăm gia đình nhà hệ thống một phen.

Lâm Lập có chút tan nát cõi lòng, nằm dang tay chân thành hình chữ Mộc trên giường, ngửa mặt lên trời thở dài.

"Vo ve"

Đúng lúc này, một con muỗi bay tới, đậu ngay trên chóp mũi của Lâm Lập.

"Bốp!"

"Này huynh đệ, quang hoàn của ta vẫn đang bật mà, sao Huyết Ô còn dám lại gần?"

Lâm Lập cẩn thận xem xét xác con muỗi trong tay, sau đó đồng tử co rút mạnh!

Mẹ kiếp! Là muỗi vằn!

Muỗi vằn Aedes, cách phân biệt dễ nhất với muỗi thường là những vằn trắng trên thân, mang nhiều virus hơn, đốt ngứa hơn, và cần thời gian lâu hơn để lành!

Lâm Lập nhớ ra rồi, hiệu quả của danh hiệu Huyết Ô Sát Thủ có ghi chú, nó chỉ có thể trấn nhiếp kẻ yếu trong tộc Huyết Ô, vô hiệu với kẻ mạnh!

Muỗi thường là Tiểu Ma Thiên Huyết Ô, vậy con muỗi vằn này ít nhất cũng phải là Đại Ma Thiên Huyết Ô! Đúng vậy, nó chắc chắn là cường giả trong tộc Huyết Ô.

Quang hoàn vô hiệu với nó!

Lâm Lập lặng lẽ đứng dậy, cắm lại lọ hương muỗi điện.

Sau đó hắn ngã phịch xuống giường. Sự xuất hiện của con muỗi vằn này, đối với thu hoạch vốn đã như ngọn nến trước gió của Lâm Lập hôm nay, lại giáng thêm một cái tát trời giáng.

Mình còn không bằng Lục Thần nữa.

Vốn dĩ Lâm Lập cảm thấy tương lai của mình chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió, bây giờ sao lại cảm thấy... có lẽ sẽ gập ghềnh hơn trong kế hoạch một tỷ lần vậy nhỉ.

Lâm Lập cầm điện thoại lên, Bạch Bất Phàm đã gửi danh sách bữa sáng ngày mai và tiền qua.

「Lâm Lập: Anh bạn, lúc nãy nói mời cậu ăn sáng là đùa thôi, coi như tôi chưa nói gì nhé, bánh cuốn trứng sáu tệ, thiếu một hào cũng không được.」

「Bạch Bất Phàm: ? Cậu có phải người không vậy?」

「Lâm Lập: Đời là thế, kế hoạch luôn không theo kịp thay đổi.」

「Bạch Bất Phàm: Thôi bỏ đi, đại gia đây gần đây chơi cổ phiếu kiếm được tiền, cũng không chấp nhặt với cậu sáu tệ tám tệ này, cho cậu thêm bốn tệ, thưởng cho cậu đó, Tiểu Lâm.」

「Bạch Bất Phàm: [Cung Hỉ Phát Tài].」

「Lâm Lập: ?」

「Lâm Lập: Cậu chơi chứng khoán cái khỉ gì, đủ tuổi chưa mà chơi với chả bời.」

Bạch Bất Phàm mới mười sáu tuổi, tài khoản còn mở không được, sao có thể chơi chứng khoán. Cho dù dùng tài khoản của người nhà, thì giờ giao dịch toàn là giờ đi học, mình cũng chưa bao giờ thấy cậu ta dùng điện thoại chơi cái này, chẳng lẽ là cao thủ chơi dài hạn?

Bạch Bất Phàm cũng chưa từng dùng bảng trắng thông minh trong lớp để xem biểu đồ K-line ra vẻ bao giờ.

「Bạch Bất Phàm: Cái này thì cậu không hiểu rồi? Tôi không những chơi cổ phiếu, mà từ trước đến nay chơi chưa bao giờ thua.」

「Lâm Lập: Thật hay giả? Làm thế nào vậy?」

「Bạch Bất Phàm: He he, tôi lừa cậu làm gì? Nể tình cậu là anh em tốt của tôi, vi sư ban cho cậu bí kíp độc môn!」

「Đầu tiên, cậu phải tham gia vào các nhóm giao lưu nhà đầu tư, chăm chỉ học hỏi kiến thức chứng khoán, thu thập các loại tin nội gián.」

「Cổ phiếu của bạn trong nhóm mà tăng kịch trần thì phải chúc mừng thật nhiều, bảo họ phát hồng bao ăn mừng. Cổ phiếu người khác giảm sàn thì phải an ủi thật nhiều, bảo họ phát hồng bao giải xui.」

「Nhớ kỹ, điểm quan trọng nhất, tuyệt đối không được mua cổ phiếu.」

「Hê hê, hôm nay thị trường có vẻ tốt, tối muộn mà tôi vẫn giật được mấy chục tệ hồng bao, sướng ghê.」

「Lâm Lập: Bạch Bất Phàm, tôi thừa nhận, mẹ nó chứ cậu đúng là một thiên tài chứng khoán.」

「Bạch Bất Phàm: Thiên phú và nỗ lực, thiếu một cũng không được.」

Để điện thoại sang một bên, tâm trạng đã khá hơn, Lâm Lập lại tiếp tục tìm kiếm con đường cho cuộc đời mình.

Nói là hết cứu thì chắc chắn không đến nỗi, chưa kể vẫn còn một cửa hàng chưa được mở khóa, bên trong hẳn có không ít thứ hữu dụng.

Ngay cả nhiệm vụ thứ hai đang treo trên thanh nhiệm vụ của hắn, phần thưởng của nó cũng có một thứ gọi là ‘Linh thạch’.

Trong linh thạch chắc chắn có linh khí, vậy thì hắn nhất định có thể dựa vào linh thạch để bước lên con đường tu tiên.

Đợi đến ngày nào đó tu luyện tới mức trong cơ thể có thể tự sản sinh linh khí, thì càng có thể tự tạo thành một vòng tuần hoàn khép kín.

Thế nhưng, ngũ quan của Lâm Lập bây giờ có chút méo mó.

Không vì gì khác, mà bởi vì hắn phát hiện trong điều kiện tiên quyết của nhiệm vụ tiễu trừ cứ điểm Hợp Hoan Yêu Nhân này, có bốn chữ to đùng—— dĩ thân nhập cuộc.

Cái hệ thống chết tiệt này, qua hai nhiệm vụ vừa rồi Lâm Lập đã nắm được chút ít cái nết của nó.

Nó bảo ngươi tự tay, ngươi liền phải tự tay hoàn thành.

Nó bảo ngươi dĩ thân nhập cuộc, ngươi liền phải dĩ thân nhập cuộc.

Nhưng mà... đây là một nhiệm vụ tảo hoàng, mẹ nó chứ mình dĩ thân nhập cuộc kiểu gì đây?

Thôi được, thực ra muốn dĩ thân nhập cuộc cũng khá đơn giản, nhưng thế này thật sự không ổn chút nào phải không?

Đến lúc đó mình cũng trở thành một phần bị càn quét, thì phải giải thích rõ ràng thế nào?

Nếu không giải thích rõ được, cho dù con đường tu tiên của mình từ đây một mảnh quang minh, thì cuộc đời của mình chắc chắn sẽ hoàn toàn tăm tối.

Cả một đêm đánh muỗi, lượng vận động có chút quá tiêu chuẩn, Lâm Lập nghĩ mãi, cơn buồn ngủ đã ập đến, hai mắt dần dần khép lại.

Để lại lời nói mê cuối cùng trước khi ngủ:

"Hệ thống, ta... đờ mờ nhà ngươi..."

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Đôi Mắt Bồ Câu
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Luftwaffe Luân

Trả lời

2 tháng trước

Mong ad ra nhanh, dạo này đang cháy truyện, cần truyện hài hài như này 😘😘