"Phi Krahang giống như Cương Thi của người Tàu, Cương Thi là mượn vong hồn các loại ngạ quỷ, thứ hồn ma lang thang nhập vào xác người chết để gọi người đó sống lại.
Ngày xưa các pháp sư dùng cách này để giữ thi thể người chết nơi biên ải không bị thối rữa còn đưa về cho người thân nhìn mặt lần cuối, đấy là tôi nghe kể vậy, còn Krahang nó là loại quỷ có ma lực siêu phàm, thân xác một người không thể chịu nổi, sẽ hỏng ngay.
Nên người ta mới nghĩ đến cách tạo ra cái xác cho nó từ năm người khác mệnh, mượn ngũ hành mà khắc chế nó, nhưng năm người cũng phải hợp tuổi để quỷ hồn Krahang có thể sống trong thân xác chắp vá đấy.
Còn cách tạo ra nó, mọi bộ phận phải lấy khi nạn nhân đều còn sống, nghĩa là không được giết người đó rồi mới chặt tay chân.
Với mệnh Thủy, vật cần lấy là cái đầu, dìm nạn nhân xuống nước mà chặt đầu trước khi người ấy bị chết vì sặc nước, nên phải làm thật nhanh và vết cắt phải gọn.
Kẻ mệnh Hỏa thì chặt lấy đôi chân rồi treo lên cột mà tẩm xăng đốt, bị thiêu chết trước khi bị mất máu mà chết, với người mệnh Kim cũng vậy, chặt tay rồi mới chém chết.
Bất hạnh nhất là kẻ có mệnh Mộc, thường thì người ta trói lên một miếng gỗ, không thì có thể là gốc cây, rồi lấy dao rạch từ đỉnh đầu xuống hết người, cầm tấm da mà kéo mạnh cho nó bung khỏi người, phải lột hết da trước khi kẻ đó chết, việc này cũng khó, nhưng nếu không run tay thì vẫn làm được."
Tuấn chết lặng trước lời kể về những hành động man rợ mà ông Lâm bình thản kể như nói chuyện về một việc hết sức bình thường. Bất giác anh đứng lên, nhìn ông Lâm như tra hỏi:
"Khoan đã, sao thầy có thể biết rõ như vậy?"
"Thì tôi làm mà," nói rồi gã thầy bùa cười khẩy.
Tuấn nghe câu đấy cảm thấy choáng váng, anh chống tay xuống mặt bàn cố giữ cho mình đứng vững, quay sang nhìn Phong, mải nghe chuyện nãy giờ Tuấn không nhận ra Phong đã gục xuống ngủ từ lúc nào.
Cả người Tuấn đổ gục xuống mặt bàn, hất tung cả bộ ấm nước xuống đất, trước khi lịm đi anh còn nghe tiếng ông Lâm nói với mình: "Còn mệnh Thổ tôi để cậu tự cảm nhận nhé."
Khi tỉnh lại, Tuấn thấy mình nằm trong một căn phòng có trần hơi vát, Tuấn nghĩ chắc là tầng trên cùng sát với mái nhà, trần nhà tương đối thấp, chỉ có một ô cửa sổ đối diện chỗ anh ngồi, bên phải Tuấn là Phong đang ngồi tựa lưng vào tường bên kia, vẫn còn đang ngủ.
Tuấn định lao qua lay thằng bạn dậy thì bị giật mạnh lại bởi tay trái anh đã bị xích chặt lại, đầu kia của sợi xích chôn chặt trong tường nhà.
Tuấn gào lên: "Phong, mày chết chưa đấy, dậy đi!"
"Cái gì?" Phong chống một tay xuống ngồi thẳng dậy, định đưa tay kia lên dụi mắt thì cũng như Tuấn, một bên tay cũng bị xích lại, Phong ngạc nhiên:
"Cái éo gì đây, sao tao lại bị xích ở đây, mà đây là chỗ nào?"