Uống ngụm tà, thầy Khả Lâm nói: "Từ ngày mấy đứa nhỏ ở cái quận này chết, ta đã có linh cảm không hay, rằng ta không phải người duy nhất ở đây biết thuật này .."
Rồi ông bỗng quay ra nói với Tuấn: "Cậu yên tâm, cái vong đấy là em trai cậu, nhưng nó về không phải để hại cậu, nó theo bảo vệ cậu, nhưng ta e cậu cũng không sống được lâu nữa đâu, rồi cũng phải thế chỗ cho thằng em cậu mà theo Phi Krahang thôi"
Tuấn trợn tròn mắt "Phi .. Phi gì cơ thầy?", anh quên mất là mình đang nói chuyện với một thầy tà người Thái nên tên các loại ma quỷ anh không hiểu cũng là chuyện đương nhiên. Phong thì chen vào hỏi: "Thế có cách nào giúp bạn con không thầy?"
Thầy Khả Lâm xua tay: "Giới luyện tà chúng tôi cũng có quy ước riêng với nhau, tôi không thể can thiệp vào chuyện của người khác, tôi chỉ giúp được các cậu vậy thôi …“
Hai người đành cáo từ ra về.
Cả chiều hôm đấy Tuấn nghĩ về những lời thầy Khả Lâm nói, ăn tối xong, dù mệt nhưng anh cũng không chợp mắt được nên gọi cho Phong rủ đi chơi cho thoáng, hai người lấy xe đi vòng vo hóng gió, Tuấn đang ngồi sau xe, vỗ vai thằng Phong: "Mày đi ra mạn ngoại thành đi, tao biết quán này ngon lắm", lúc đấy cũng gần 8 giờ tối rồi.
Nhưng không may khi đi qua một khu nghĩa trang thì chiếc xe bỗng chết máy, Phong cố gắng nhưng không sao nổ máy được, từ ngày mua cái xe đến giờ lần đầu tiên bị như vậy. Phong dựng xe đấy, chán nản bỏ đi: "Đen thế không biết, mày trông xe đi, tao chạy ra gốc cây đằng kia "giải quyết" tí". Phong chạy sang bên kia đường, còn mình Tuấn, anh ngồi lên xe, nhìn về phía cái nghĩa trang tối và sâu hun hút, bỗng một cơn gió tạt thẳng vào mặt anh, cuốn theo bụi cát. Tuấn cúi xuống, theo phản xạ anh đưa tay lên dụi mắt, mở mắt ra thì phía trước mặt anh, sau mấy cái mộ đã cũ, anh thấy cái gì nó nấp sau mấy ngon cỏ ở chân một cái gò đất cao.
Anh cúi người, tiến lại gần để nhìn rõ. Tuấn bỗng khựng lại, lạnh người, lần đầu tiên trong cuộc đời anh thấy sợ như vậy, hai chân anh tê cóng không bước nổi. Sau cái gò đất đấy, bóng một người con gái tóc dài, không phải đang đứng mà đang nằm sấp dưới đất, tóc che gần kín khuân mặt, cái người đấy không có tay, hai chân thì như bị trói lại với nhau, ngọn cỏ lay động vì cái bóng người đấy như đang cố trường trên mặt đất, như một con rắn đang bò vậy. Bất giác nó quay qua nhìn Tuấn. Anh như chết đứng, miệng lắp bắp: "Phong .. , Phong ơi .."
Một cơn gió thổi mạnh quá, hất tung tóc của cái bóng người đang trườn đấy, trong khoảnh khắc ấy Tuấn nhận ra đấy là Phương, cô con gái bà Tư mà Phong kể đã chết năm ngoái, hết chịu nổi, anh quay về phía Phong hét: "Phong !"
Phong vừa kéo khóa quần vừa lập cập chạy lại: "Hả, sao?"
Tuấn vẫn nhìn về phía Phong, chỉ tay về phía nghĩa trang: "Có cái gì ghê lắm mày ơi … , à không … con Phương …” Tuấn lắp bắp nói không rõ.
Lúc này Phong đã chạy sang đến nới, hai người quay ra nhìn theo hướng tay Tuấn chỉ, không có gì, mọi thứ im lặng.