Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, em đã thấy mọi người lục đục chuẩn bị để trưa mang quan tài nhập đất. Em cũng bắt đầu mò dậy, người hơi mệt vì chuyện tối hôm qua. Khi đi qua quan tài, em còn cố tình nhìn xuống chỗ cái bà kia đứng để xem có gì khác thường không thì thấy có một vũng nước, nhưng đã khô gần hết rồi. Run quá nên em chạy luôn ra đằng sau nhà rửa mặt. Không khí buổi sáng sớm ở quê em thật dễ chịu, có lẽ nó gần rừng, gần núi, nếu mà được ở đây thì phổi em phải xanh như tàu lá chuối. Đang chải răng thì thấy bác gái em trên nhà quát ầm lên, chẳng hiểu chuyện gì nên em chạy lên xem, thì thấy bác đang cáu nhằu chửi mấy con chuột chạy nhảy làm đổ ảnh thờ của bác em. Lúc này da gà em nổi hết lên, nghĩ đến chuyện tối hôm qua, chẳng lẽ cái bà đó đã lật ảnh thờ của bác em xuống? Vô lý, nếu như vậy thì em phải nghe thấy tiếng động và thấy bà ấy di chuyển chứ, đằng này lúc đó chỉ thấy im lăng. Cố gắng đẩy hết những suy nghĩ ấy trong đầu ra, cũng mong nó đúng là chuột chạy nhảy nên ảnh bác bị đổ, vì làm gì có lý do gì đâu mà bà kia phá bác em. Em lại lật đật chạy ra đằng sau đánh răng tiếp.
Ăn sáng xong xuôi chả có gì làm, ngồi nghịch hết mọi thứ trong nhà, nhìn bố và bác Đại cứ lăng xăng lăng xăng, đi đi lại lại mà em buồn cười. Tình anh em có lẽ lúc sống ít được gặp nhau, thì lúc người ta đi cố giúp cho người ta đi được thoải mái. Con người ta sống với nhau đôi khi cũng chỉ cần vậy.
Gần trưa, em đã thấy mấy ông nào đẩy cái xe bò ma (loại xe để chở quan tài ra đồng) đến. Nghĩa trang ở đó cách nhà bác em một đoạn khá xa, ra đến đường cái phải đi ngược lên một đoạn nữa mới đến. Gọi là nghĩa trang cho oai thôi chứ thực ra là một cái bãi tha ma, mộ chôn đủ kiểu, lộn xộn chả theo một đường lối nào. Lúc gần đưa bác em ra đồng thì bà ngoại và bác gái em càng khóc tợn, mấy đứa nhỏ thì vẫn cười vẫn nô nhau được, có lẽ chúng nó còn quá bé để biết bố chúng nó sắp phải nằm trong đất mãi mãi.
Đúng giữa trưa thì mọi người bắt đầu chuyển quan tài lên cái xe bò ma. Lúc đầu chỉ có bốn anh thanh niên xông xáo vào bê thôi, vật lộn một thôi một hồi thì mấy anh ấy kêu sao mà nặng quá không bê nổi. Bác em thì vốn dĩ đã nhỏ người, từ hồi bị bệnh đến lúc mất thì người càng bé hơn vì không ăn được gì, chẳng lẽ mấy anh thanh niên lại không vác nổi một ông có hơn 40 cân? Bố và bác em vào phụ một tay thì thấy đúng là nặng thật, không thể nào bê được, giống như bên trong đặt một tảng đá vậy. Lúc này thì mọi người mới nghĩ chắc bác em không muốn đi khỏi nhà rồi, nên bác gái vào bàn thờ thắp hương rồi khấn.
Sau khi khấn xong thì mọi người vào bê thử, thấy nhẹ tênh, đúng thật là bác em vẫn nghe lời vợ. Nhưng khi vừa ra đến đường cái thì lại không thể nào đẩy được nữa, lại nặng như lúc trước. Bác em vẫn không muốn xa vợ con, vẫn muốn ở nhà. Mọi người lại phải nghỉ, chỉ khổ thân bác gái, lúc bác trai sống đã chạy đôn chạy đáo vay tiền để chữa bệnh cho chồng, khi chồng chết thì vẫn phải chạy đôn chạy đáo để đưa chồng đi.
Bác gái cứ khấn xong là xe lại bon bon đi được, từ đó ra đến nghĩa trang rất nhiều lần bác trai không muốn đi. Nhưng cuối cùng thì bác vẫn nghe lời vợ mà chịu nằm xuống đất.