Logo
Trang chủ

Chương 1135: Hiện thực không thể đi không được gì

Đọc to

Ngụy Lang có vẻ bị thuyết phục, đi theo những người khác chạy về phía cửa nhỏ bên cạnh.

Ngân Tô vừa định theo tới, bên tai lại vang lên tiếng xé gió, sát khí lạnh lẽo từ bên trái ập đến.

Ngân Tô liếc mắt, một bóng đen lao tới, nện vào bức tường cạnh nàng. Nàng ngồi xổm ở chỗ rẽ, vừa vặn đối mặt với tầm nhìn của đối phương.

Ngân Tô nhận ra khuôn mặt kia.

Đối phương cũng hơi kinh ngạc, có lẽ không nghĩ tới lại có người ngồi xổm ở đây, trông lại như đang té nước. . .

Viên đạn như mưa xuất hiện trong không khí, lao nhanh về phía họ. Bên này không có mấy người, vậy mà lại dùng sát chiêu bao phủ diện tích lớn như thế.

Đây là muốn bắn người thành cái sàng đây mà.

Ngân Tô đưa tay kéo đối phương vào chỗ mình đang ngồi xổm. Viên đạn vừa tới gần liền dừng lại, rồi nhanh chóng tan biến.

Ngân Tô không nán lại đó. Nàng nhấc Tạ Vũ Tướng lên, chạy hai bước, ném nàng vào một cánh cửa rồi hô: "Chạy!"

. . .

. . .

Ngân Tô đuổi kịp nhóm người Ngụy Lang. Họ không phải mục tiêu chính nên lúc này không ai đuổi theo. Vài người hoảng loạn chạy ra ngoài.

Ngụy Lang đi cuối cùng, có lẽ là muốn xác định điều gì đó, nhưng điều này lại thuận tiện cho Ngân Tô.

Ngân Tô cùng họ tới một chỗ khuất tầm nhìn, thuận tiện ra tay. Nàng chỉ huy tóc quái kéo Ngụy Lang về.

Tóc quái ra tay nhanh đến nỗi những người phía trước đang cố mạng chạy trốn hoàn toàn không phát hiện trong đội ngũ đã thiếu một người.

"Ngụy Lang. . ."

Vài người phía trước không nghe thấy động tĩnh phía sau, quay người gọi người thì vừa vặn thấy Ngụy Lang chạy tới, trong tay cầm một cây côn sắt, đưa tay nện xuống đầu người kia.

Người kia chỉ kịp kinh hô một tiếng rồi ngã gục.

Những người khác nghe thấy động tĩnh vội vàng quay đầu, sau đó lần lượt ngã xuống.

Ngân Tô đương nhiên không giết họ, chỉ đánh ngất xỉu. Tuy nhiên. . . mối nợ này, đương nhiên là ghi lên đầu Ngụy Lang.

Ngụy Lang vì một nguyên nhân không rõ tên đã đánh ngất xỉu đồng nghiệp của mình rồi tự bỏ chạy.

Hoàn hảo.

Không tin?

Không tin thì thôi vậy.

Ngân Tô quay trở lại, dần dần khôi phục dáng vẻ lúc trước, bóng tối theo sau.

. . .

. . .

Khang Mại nghe thấy động tĩnh từ cách đó không xa, có chút ngồi không yên, nghĩ muốn xuống xem thử, nhưng lại muốn nhanh chóng rời đi.

Các loại suy nghĩ hiện lên, cuối cùng chỉ ngồi bất động.

Động tĩnh bên kia càng lúc càng lớn, dường như đang tiến về phía này.

Đúng lúc Khang Mại cảm thấy nhất định phải đi rồi thì cửa ghế phụ bị kéo ra, Ngân Tô như không có chuyện gì ngồi vào.

Khang Mại không nói gì, trực tiếp nổ máy xe, lái về phía lối ra.

Ai ngờ xe vừa chạy ra, một cây cột trụ bên cạnh liền đổ sập. Khang Mại hiểm nguy tránh được. Một chiếc xe khác lại từ bên trái lăn lộn lao tới.

Ngân Tô không phản ứng gì, như thể bên ngoài không có chuyện gì xảy ra.

Chiếc xe kia sắp đụng vào họ thì Khang Mại không biết làm gì đó, chiếc xe bị đụng bởi một lực lượng vô hình lật tung, bay lên trời. Xe của họ từ phía dưới nhanh như tên bắn lao qua.

"Ầm!"

Chiếc xe từ giữa không trung nện xuống, vừa vặn chặn lại chiếc xe đang lăn lộn từ phía sau tới.

Khang Mại nhấn ga, dùng tốc độ nhanh nhất lao ra khỏi lối ra.

Đến khi xe hòa vào dòng xe cộ, Khang Mại mới lên tiếng: "Bên trong xảy ra chuyện gì vậy?"

Ngân Tô như người không có việc gì: "Đánh nhau chứ sao."

". . ." Hắn đương nhiên biết đánh nhau, ai đánh ai vậy? "Kia hai cái mục tiêu có người ngươi muốn tìm không?"

"Không có."

Khang Mại đang thất vọng thì lại nghe Ngân Tô nói: "Nhưng mà cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch, bắt được một cái."

"Ai?"

"Ngụy Lang."

Khang Mại nhanh chóng lục lại trong đầu cái tên Ngụy Lang. Vị Ngụy Lang này chức vụ không bằng mục tiêu hôm nay, nhưng cũng không phải nhân vật nhỏ.

"Ngươi bắt hắn?"

"Đến đây rồi mà." Ngân Tô đưa ra câu nói kinh điển: "Ta không thể đi về tay không được."

". . ." Hắn chỉ biết trộm không đi không. "Bị phát hiện. . ."

Ngân Tô kéo khóe môi cười: "Vậy bọn hắn có thể phải cảm ơn ta thật tốt. Công dân lương thiện thích giúp người như ta không có nhiều đâu."

". . ."

Khang Mại nghĩ lại cũng đúng. Nếu người này thật sự là người giáng lâm cơn ác mộng, Ngân Tô giúp họ bắt được, đó là trừ gian.

"Có người theo dõi chúng ta." Khang Mại đột nhiên nói.

Ngân Tô nhìn ra phía sau, có một chiếc xe van kín mít, không xa không gần theo sau họ.

Chiếc xe van này không phải chiếc Khang Mại nhìn thấy lúc trước, nhưng kiểu dáng tương tự, đoán chừng là cùng một nhóm.

Lông mày Ngân Tô lạnh lùng: "Lái về phía không có người, giết bọn hắn."

". . ."

Khang Mại hơi suy nghĩ. Hắn thật sự không làm chuyện giết người phóng hỏa a.

Bất kể có giết hay không, người phía sau theo dõi nhất định phải giải quyết.

Cũng không biết theo dõi họ làm gì. . .

Đại lão làm việc sẽ không có sơ suất, hắn vẫn luôn ở đây, càng không làm gì, tại sao lại bị để mắt tới?

Chẳng lẽ lúc hắn đi lắp đặt giám sát, bị đối phương phát hiện rồi?

Khang Mại trước hết lái xe đến khu vực vắng vẻ. Chiếc xe van kia theo sát, còn theo dõi một cách trắng trợn, không hề có ý định che giấu.

Thần sắc Khang Mại lạnh đi không ít.

Trên đường xe càng ngày càng ít, cuối cùng trực tiếp không có xe, ngay cả giám sát cũng không thấy.

Chiếc xe van phía sau đột nhiên tăng tốc, vượt lên, chặn trước đầu xe họ.

Khang Mại buộc phải đạp phanh.

Chiếc xe van dừng lại yên tĩnh đối diện, không có ai xuống xe.

Ngân Tô hoạt động cổ tay, mở cửa xe định xuống dưới kết bạn. Khang Mại lại lắc đầu với nàng: "Không cần."

Phía sau có hai chiếc xe tới gần, dừng lại phía sau xe họ.

Vài chiếc xe cứ thế nằm ngang giữa đường, cũng không có người xuống xe.

Đúng lúc này, mặt đất dưới đáy chiếc xe van đối diện đột nhiên nổi sóng như biển, đường cái nứt ra rắc rắc, gai đất từ dưới mọc lên.

Tưởng chừng sẽ đâm chiếc xe van thành cái sàng, những gai đất đó lại gãy vụn từ bên trong.

Ngân Tô nhìn thấy một con cá voi từ không trung hiện ra, nó ẩn hiện, hiện lên hình dáng mờ ảo, há miệng phun nước biển ra.

Nước biển cuộn trào về phía họ.

Bức tường đất từ trước đầu xe họ dâng lên. Sóng biển đụng vào tường đất, chỉ có một ít nước tràn qua.

Dần dần, tường đất bị nước ăn mòn, xuất hiện đổ sập. Sóng biển vượt qua tường đất, ầm ầm lao tới.

Khang Mại nắm chặt vô lăng, ngón tay không ngừng gõ nhẹ, cũng không thèm để ý tới những dòng nước kia.

Khang Mại còn không thèm để ý, Ngân Tô tự nhiên càng không để tâm, chỉ coi như ngồi ở khán đài VIP xem biểu diễn.

Các kỹ năng khác biệt liên tục xuất hiện, hai bên phân cao thấp dường như lực lượng ngang nhau, không có ai rơi vào thế hạ phong.

Trong xe tải không biết có bao nhiêu người, nhưng số lượng chắc chắn không bằng bên phía Khang Mại. Sau khi bốn loại kỹ năng xuất hiện, không còn kỹ năng mới nào nữa.

Đúng lúc này, cửa xe van mở ra, một người đột nhiên kêu thảm thiết lăn ra ngoài.

Trên người hắn không có lửa, chỉ có quần áo đang hóa thành tro tàn. Làn da xuất hiện vết tích bị lửa đốt, màu cháy đen như virus lan lên mặt hắn.

Giữa vài tiếng kêu gào thảm thiết, người kia không còn động tĩnh.

Còn chiếc xe van như bị một bàn tay vô hình xé toạc ra. Người bên trong rốt cuộc không giấu được, chật vật chạy ra.

Hai người trong số đó, giống như người nằm dưới đất không còn động đậy, có vết bỏng do lửa nhưng đáng tiếc không nguy hiểm đến tính mạng.

Ngân Tô nhìn qua kính chắn gió phía trước, nhìn những người bên kia. Có hai người ở lại ngăn cản đợt tấn công mới, hai người còn lại chạy về phía sau. . .

Đề xuất Tiên Hiệp: Ngự Thú Chi Vương
BÌNH LUẬN