"Soạt ——"
Bóng đen lắc mình, quay đầu nhìn lại.
Thủy tinh vỡ tan từ trên không trung rơi xuống, giẫm lên chiếc xe cân bằng của nữ sinh, cô ta bay thẳng vào.
Giọng nói âm trầm của nữ sinh vang lên trong bóng đêm: "Ai nha nha, đêm hôm khuya khoắt lại tự mình mời ta tới làm khách, thật ngại quá..."
"..."
Ngươi nhìn ta xem có ngại hay không!
Nếu bóng đen có thể lên tiếng, lúc này chắc chắn sẽ gào lên một tiếng, sau đó điên cuồng chạy trốn.
Nó không quay đầu lại, lao nhanh xuống lầu, một mạch đâm vào tầng hầm.
Ngân Tô theo chân tiến xuống tầng hầm, điều đầu tiên đập vào mắt là mấy người phụ nữ đứng ở giữa. Họ quay lưng về phía nàng, không nhìn rõ dung mạo, nhưng trên người rất bẩn, còn có một mùi lạ khó ngửi.
Ngân Tô quét mắt nhìn quanh, rồi tiến sâu vào bên trong.
Nàng vừa động, mấy người phụ nữ kia đồng loạt quay người, khuôn mặt trắng bệch vô thần đối diện với nàng.
Ngân Tô cảm thấy người phụ nữ đứng bên trái khá quen, hai ngày trước nàng từng nhìn thấy ảnh của cô ta trong nhóm.
Xem ra cô ta không bị quái vật ăn thịt.
Vậy thì những người này, cũng đều là do quái vật đưa tới đây.
Con quái vật này thật thông minh, biến hiện trường thành bộ dạng đó, khiến mọi người đều cho rằng người bị hại đã bị ăn sạch, kết quả lại là "thế xà đổi cột".
Nhóm người đối diện hung dữ xông tới Ngân Tô, bàn tay con người mọc dài ra, sắc nhọn.
Ngân Tô nâng ống tuýp, "bang bang" gõ lên đầu chúng.
Những thi thể bị khống chế không có lực sát thương gì, chỉ lát sau đã nằm đầy đất.
Những người này đã chết từ sớm rồi.
Bị quái vật điều khiển mới có thể hành động.
Ngân Tô vượt qua thi thể, tiến về phía sâu trong tầng hầm.
"Xoẹt xẹt ——"
Trên tường lưu lại một vết cắt.
"Đương! Đương! Đương!"
Ống thép đập vào tường, âm thanh chói tai vang vọng trong tầng hầm.
"Đã mời ta tới rồi, còn trốn tránh không lộ diện, không quá lịch sự nhỉ?"
"Sao ngươi không ra vậy? Đây không phải nhà ngươi sao? Bây giờ ngươi nên ra ngoài tiếp đãi chu đáo ta chứ."
"Ôi, đã ngươi là chủ nhà không xứng chức, vậy để ta dạy cho ngươi một chút... Hả?"
Môi trường trong tầng hầm đột nhiên trở nên mơ hồ, một loại ánh nhìn lạnh lẽo, mạnh mẽ từ bốn phương tám hướng ập tới, mắt Ngân Tô hơi nhói, có thứ gì đó bắt đầu lưu chuyển dưới da, tràn về phía mắt, trong khoảnh khắc nhuộm thành một màu máu.
Trong cơ thể có thứ gì đó đang xao động, lo lắng, ý đồ thoát ly khỏi cơ thể nàng.
Ngân Tô không chút biểu cảm đè lên mắt, đè xuống cơn nhói liên hồi ở mắt, giống như không kiên nhẫn "sách" một tiếng.
"Đã nói rồi..." Giọng Ngân Tô rất chậm, "Đi cùng ta không thể tam tâm nhị ý, sao lại không nghe lời vậy."
Lực lượng đang xao động kia như bị nắm lấy nhược điểm của một kẻ ác bá, sự giãy dụa dần yếu đi, nhưng vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ.
Cảm giác bị ánh nhìn lạnh lẽo kia vẫn không biến mất.
Cảm giác này khiến Ngân Tô nhớ tới cặp mắt xuất hiện ở huyện Sơn Lộc, nhưng rõ ràng yếu hơn rất nhiều so với cảm giác cặp mắt kia mang lại...
Thần đến rồi!
Thần đến tìm mình!
Oa nha!!
Đây chính là tâm thành thì linh a!!
Nhưng đường đường là Thần, thế mà lại nhìn trộm... Quả nhiên không phải Thần đàng hoàng gì.
Ngân Tô buông tay đang đặt trên mắt xuống, màu đỏ vẫn chưa tan đi, đôi mắt đỏ sẫm nhìn vào bóng tối sâu trong tầng hầm, trên mặt mơ hồ hiện lên vài phần hưng phấn.
"Bạch!"
Ống thép xẹt qua một đạo hàn quang trong hư không, Ngân Tô đột nhiên lao về phía sâu, đâm vào một vùng tăm tối.
"Soạt!"
Vô số tạp vật tung bay lên, một đạo bóng đen bay tán loạn.
Ngân Tô thoáng hiện từ bên cạnh, ống thép rơi xuống giữa bóng đen, bóng đen kinh hãi, lẻn lên trần nhà, dán vào trần nhà du tẩu.
"Đang!"
Trần nhà bên cạnh bóng đen trực tiếp nứt ra một lỗ, nó kinh hãi cuộn thành một quả cầu, theo góc tường lăn xuống đất.
Nó còn chưa rơi xuống đất, hàn quang từ trên không trung chém xuống, bóng đen nổ tung như con nhím, nhưng vẫn không tránh được đạo hàn quang kia, bị đâm xuyên một cách thô bạo.
Ống thép gắt gao đóng đinh nó xuống đất, bóng đen kéo mình thành hình thù kỳ dị cũng không thể giải cứu bản thân.
Cảm giác áp bách kinh khủng ập tới, giây tiếp theo bóng đen bị một bàn tay bắt được, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Đây không phải một khối bóng đen, nó có thực thể, hơn nữa có hình dạng... Giống như một con chuột.
Ngân Tô đột nhiên cảm thấy có chút buồn nôn.
Môi trường tầng hầm vẫn mơ hồ, Ngân Tô mơ hồ trông thấy cách nàng vài bước chân là một thân ảnh cao lớn đang đứng, cho dù thân thể còng lưng, lại vẫn đứng thẳng tới trần nhà.
Ngân Tô hơi ngửa đầu, đối diện với ánh mắt của thân ảnh cao lớn kia.
Bản dịch chính xác tại 69 sách đi đọc! 6=9+ sách _ đi, tiểu thuyết xuất bản đầu tiên.
Cặp mắt kia băng lãnh, không có cảm xúc dao động, giống như vật chết.
Ngân Tô từ từ siết chặt con chuột trong tay, sự giãy dụa của con chuột dần yếu đi, giống như một miếng bánh quy yếu ớt, bị bàn tay kia ép thành bụi phấn.
Ánh mắt của thân ảnh cao lớn đối diện đột nhiên bắt đầu biến đổi, sự băng lãnh đang rút đi.
Ngân Tô điều động những lực lượng vẫn còn xao động trong cơ thể, đột nhiên lướt về phía thân ảnh cao lớn kia, giẫm lên đầu gối đối phương, tóm lấy vai hắn.
Ngân Tô cong ngón trỏ và ngón giữa, đâm vào mắt.
Cảm giác băng lãnh quỷ dị che lấy ngón tay, có một thoáng chốc, nàng cảm thấy cơ thể mình đột nhiên thoát ly khỏi sự khống chế.
Bên tai nàng vang lên những lời lảm nhảm kỳ quái lại khó hiểu, những âm thanh này không ngừng xông vào đầu nàng, như muốn nổ tung đầu nàng.
Ngân Tô nhẫn nhịn cơn chóng mặt và đau nhức từng cơn trong đầu, hai ngón tay túm lấy thứ gì đó trong mắt, thô bạo tách rời ra.
Trên ngón tay dính máu, mơ hồ có vật sống đang vặn vẹo.
Ngân Tô buông tay đang nắm thân ảnh cao lớn kia, rơi xuống đất, vật sống đang vặn vẹo trong tay dần dần mất đi hoạt tính, rồi dung nhập vào cơ thể nàng.
Những lực lượng trong cơ thể đang muốn thoát đi, lúc này bị ép xông tới, bao vây lấy thứ mới đến, hòa làm một thể, chúng kích động, nhiệt liệt lại run rẩy.
Những lời lảm nhảm quái dị nhanh chóng rút lui khỏi đầu nàng, cuối cùng quy về yên tĩnh.
Môi trường tầng hầm cũng trở nên rõ ràng.
Thân hình cao lớn kia "bịch" một tiếng ngã xuống đất, hoàn toàn mất đi động năng.
"Hô..."
Ngân Tô từ từ thở ra một hơi, mở bàn tay dính máu, khóe môi từ từ cong lên một nụ cười âm trầm: "Lần trước ngươi treo trên trời, chạy rất nhanh, lần này coi như không may mắn như thế nữa. Ta ghét nhất người không nói lễ phép, từ xa đến thăm ta mà không mang theo lễ vật, không khỏi quá thất lễ, nhưng may mà ngươi có chút của hồi môn, ta miễn cưỡng chấp nhận ngươi vậy."
Ngân Tô lại nâng tay đè chặt cặp mắt đỏ như máu kia, giọng nói ôn nhu: "Ngươi nhìn, ta thương ngươi mà, để các ngươi đoàn tụ đó, vui vẻ không?"
"..."
Lực lượng đang xao động trong cơ thể cấp tốc lắng xuống.
Thần chắc chắn không giáng lâm, đây chỉ là hình chiếu của Thần đến trên con quái vật vừa rồi, tạm thời khống chế nó.
Có lẽ là lần trước nàng ở huyện Sơn Lộc khiêu khích vị Thần này, có lẽ là vì nàng mang theo những lực lượng từ phó bản đầu tiên ra ngoài, tóm lại lúc trước trong khu dân cư, Thần đã cảm ứng được mình.
Cho nên thúc đẩy xúc tu của Thần theo dấu vết đến nơi đây.
Cũng không biết là đến xem nàng, hay là đến giết nàng.
Dù làm gì đi nữa, không mang theo lễ thì rất không lịch sự.
May mà nàng là người rộng lượng, có thể chấp nhận tự phục vụ.
—— Chào mừng đến với địa ngục của ta ——
Các bảo bối ném nguyệt phiếu nha~~..
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Thánh Khư [Dịch]