Ngoài cửa phòng, Hách Lâm đứng một bên, những người khác bị ngăn ở một bên khác. Có người mặt mũi tràn đầy sốt ruột nhìn vào trong phòng, có người thì rõ ràng đã đứng đội, thần sắc bình tĩnh chờ đợi.
“Đoạn thời gian trước còn rất tốt, làm sao trong khoảng thời gian ngắn liền biến thành dạng này...”
“Các ngươi không có phát hiện thiếu đi rất nhiều gương mặt quen sao? Những người kia bây giờ còn chưa lộ diện, cũng liên lạc không được. Nói không chừng đều đã không có.”
“Không thể nào, đó cũng đều là tộc nhân.”
“Cái này cả nhà đều là điên, ngươi coi bọn họ là tộc nhân, bọn họ có thể không nhất định coi chúng ta là tộc nhân.”
“Nói như vậy Joss gia chủ chỉ sợ cũng không phải bệnh gì vong.”
“Ngươi là nói bọn họ...”
“Xuỵt!”
“Đúng rồi, còn có Tam thúc, ta có một đoạn thời gian chưa thấy qua hắn...”
“Các ngươi không biết chó cắn người thường không sủa sao?”
“Makino còn không gọi đâu?”
“...”
Trong đám người xì xào bàn tán, thảo luận chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Bọn họ đều là nhận được tin tức gia chủ chết bệnh, bảo họ đến Lục Cốc trang viên để gặp lão gia tử.
Gia chủ đột nhiên tử vong, gia tộc triệu tập thành viên họp đại hội rất bình thường. Cần thảo luận gia chủ rốt cuộc có phải bệnh chết hay không, cũng muốn xác định người kế nhiệm gia chủ.
Nói thật, vừa nhận được tin tức này, có một bộ phận người là cười trên nỗi đau của người khác, muốn nhân cơ hội này giành lợi ích lớn hơn.
Nhưng mà, bọn họ không ngờ, bước vào Lục Cốc trang viên, đối mặt chính là cục diện bây giờ: Lindsay một nhà sớm đã bị loại bỗng nhiên giết trở lại.
Sớm biết đã không tới!
Nhưng mà trên thế giới này không có thuốc hối hận.
Hách Lâm đối với đám người đang châu đầu ghé tai nhìn như không thấy, hướng một bên khác nhìn lại.
Người phụ nữ kia nắm tay con gái nhỏ đi dạo trong biển hoa. Ánh nắng chiếu lên người các nàng, dát lên một tầng kim quang rực rỡ.
Con ngươi Hách Lâm hơi nheo lại, tâm tình cũng không tốt lắm.
Cho dù ai con gái mình bị đồ chơi tà môn giống ác ma nắm giữ, đều sẽ tâm tình không tốt.
...
...
Shelley ngoan ngoãn đi theo Ngân Tô tản bộ, còn thỉnh thoảng giới thiệu cho Ngân Tô loại hoa trong biển hoa, có tập tính gì.
“Nơi này cũng không tệ lắm.” Ngân Tô đối với nơi này khá hài lòng, “Về sau chúng ta liền ở nơi này đi.”
Ngân Tô cảm thấy nơi này rất hợp với thân phận xưởng trưởng của nàng.
Lục Cốc trang viên nằm trong vùng Phù Tang, chiếm diện tích rất lớn. Dốc núi không tính cao, cây cối đại thụ che trời xanh tốt. Đứng trong sơn cốc nhìn không thấy bất kỳ tòa nhà cao tầng nào, cũng không có đường ray trên không. Đây là một nơi rất riêng tư.
“A... Có thể đây là nơi ở của gia gia.” Shelley ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang chút bầu bĩnh tràn đầy do dự: “Gia gia chưa từng để chúng ta ở đây... Ngay cả Tam thúc cũng không thể ở nơi này, chỉ có Nhị thúc có thể.”
Lục Cốc trang viên vốn là nơi ở của gia chủ đời trước nhà Noah.
Nhưng lão gia tử giao nhà cho Joss xong, cũng không để Joss chuyển vào, chỉ ngầm cho phép hắn thỉnh thoảng ở lại đây.
Ngân Tô vỗ đầu nàng, cười híp mắt nói: “Không sao, nếu hắn không đồng ý, chúng ta giết hắn đi, như vậy cũng chẳng cần hắn đồng ý. Hì hì.”
“...” Không hì hì!
Shelley trợn tròn mắt mèo, giống như kinh ngạc, lại giống như bị dọa sợ, nửa ngày không nói chuyện.
“Chúng ta đi bên kia xem thử.” Ngân Tô chỉ vào đường núi phía xa trông có thể dẫn lên sườn núi.
Tai mèo xù xù của Shelley giật giật, phản ứng chậm nửa nhịp: “Á, vâng...”
Bước vào đường núi, hai bên cũng trồng đầy hoa. Hoa đủ loại màu sắc xen kẽ, phối hợp hài hòa, mỗi bước một cảnh.
Bên cạnh là những cây cổ thụ to lớn. Có dây leo quấn quanh thân cây leo lên, bò tới chỗ cao lại rủ xuống những dải hoa dài. Mùi thơm của hoa tươi quyện với hơi thở của cây cối.
Ánh nắng xuyên qua tán cây, lốm đốm rơi trên đường núi. Các nàng đạp lên những tia nắng vụn vặt leo núi.
Trong rừng thỉnh thoảng vọng lại tiếng động nhỏ. Ngân Tô nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang, tiếng chim hót, thậm chí nhìn thấy những con vật nhỏ ngồi xổm trên cây cổ thụ. Gặp có người xuất hiện cũng không sợ, ngược lại chủ động đi theo các nàng, hiển nhiên là được người nuôi dưỡng.
Cư dân bình thường muốn nuôi động vật thủ tục phức tạp, dù nuôi cũng chỉ có thể nhốt trong lồng. Kết quả đến chỗ người ta, trực tiếp thả rông động vật khắp núi.
Đây chính là đặc quyền của tứ đại gia tộc a.
Càng đi lên, ánh sáng càng rực rỡ như vàng vụn.
Ngay khi lên đến đỉnh, tầm mắt bị cây cối che khuất bỗng nhiên thoáng đãng.
“Phía trước là khu dân cư.” Shelley chỉ về phía thế giới ảo mộng được kiến tạo từ thực vật và kiến trúc xen lẫn, “Chúng ta nguyên bản ở tại nơi này...”
Khu vực Phù Tang lại bị tứ đại gia tộc chia thành bốn khu vực, mỗi khu vực tự trị một phần.
Ban đầu là chia đều, nhưng qua nhiều năm chắc chắn sẽ phát sinh ma sát, đa phần đều kết thúc bằng việc cắt đất bồi thường.
Ngoài ra, còn có thương nghiệp chiếm đoạt, thậm chí là mua bán.
Bởi vậy hiện nay diện tích tứ đại gia tộc chiếm ở khu vực Phù Tang có nhiều có ít, ranh giới khu vực cũng có chút mơ hồ.
“Đừng khổ sở, về sau ngươi sẽ là tiểu bằng hữu ở Lục Cốc trang viên.”
Shelley: “...”
Cũng không đắng đi...
Ngân Tô kéo Shelley đi về phía bên trái đường núi. Với sự giúp đỡ của Shelley, nàng đã hiểu rõ nhất định về địa giới ngoài sơn cốc.
Đi được một nửa, Ngân Tô đột nhiên phát hiện phía xa có một khối sương mù dày đặc.
Lúc này toàn bộ Lục Hợp vực trời cao mây tạnh, dưới bầu trời xanh thẳm, một khối sương mù dày đặc đột ngột đứng sừng sững ở đó, rất dễ thấy, không muốn chú ý cũng khó khăn.
Trong sương mù dày đặc có hình dáng bóng ma diện tích lớn, dường như có vật gì đó.
Ngân Tô chỉ vào đó hỏi Shelley: “Bên kia là cái gì?”
“Kim Trản Ngân Đài.”
“Thứ gì?”
Shelley nháy mắt, nhẹ nhàng giải thích: “Là quảng trường trung tâm, gọi là Kim Trản Ngân Đài.”
“Ta nói là khối sương mù kia.”
“Sương mù?” Shelley sửng sốt, sau đó rất nhanh hiểu ra Ngân Tô hỏi cái gì: “Thần mộc, ngươi nhìn thấy chính là thần mộc.”
“Cái gì thần mộc?”
“Ách...” Vấn đề này làm khó Shelley, nàng nghiêng đầu nghĩ một lúc, nói ra một câu: “Chính là thần mộc a.”
“Cho nên trong sương mù là cây?”
“Ừ ừ.” Shelley giang tay làm một động tác ‘lớn’: “Rất rất lớn một cái cây.”
“...”
Đã nhìn ra.
Sương mù dày đặc chiếm diện tích rất lớn, quy mô của gốc cây kia lớn đến khiến người ta khó mà tưởng tượng.
... Lại là cây.
Cây và Thần có quan hệ gì?
Đáng tiếc khoảng cách quá xa, Giám Định Thuật không thể có hiệu lực.
Đương nhiên, Ngân Tô cảm thấy Giám Định Thuật cũng chỉ ném cho nàng một dấu hỏi cực lớn, một phế vật.
Dựa vào người không bằng dựa vào mình a.
Ngân Tô lấy điện thoại di động ra, mở bản đồ Lục Hợp vực Lã Trăn gửi cho nàng ra so sánh.
Bên kia là khu trung tâm Phù Tang...
Nhưng trên bản đồ chỉ ghi chú bốn chữ ‘Kim Trản Ngân Đài’, không có nội dung khác.
“Nó có tác dụng gì?”
Vấn đề này càng khiến Shelley khó xử, nàng lắc đầu, biểu thị mình không biết.
Nàng chưa từng đi qua nơi đó, biết được đều là ba ba, mụ mụ và ca ca nói cho nàng biết. Shelley xoay nhẹ cái ót, trực tiếp bán ca ca: “Ca ca chắc chắn biết, hắn đi qua nơi đó.”
—— Hoan nghênh đi vào địa ngục của ta ——
Shelley: Tốc độ quăng nồi của ta cũng nhanh như tốc độ bỏ phiếu của ta ~
Danh sách rút thăm hoạt động phúc lợi [ 520 duyệt tệ ]:
【 Vì thế lực nào làm việc 】 Nuôi rùa đen Xuyên Sơn Giáp
【 Lúc trước thì không nên lưu lại các ngươi. 】 Ngày hôm nay muốn bị lật bài
-
Mọi người tích cực bình luận, tỉ lệ trúng vẫn rất lớn ~
Đề xuất Tiên Hiệp: Từ Con Gián Bắt Đầu Tu Tiên, Ta Trở Thành Trùng Tổ