Ngân Tô không đợi những người khác biểu lộ ý tứ, quay người đi về phía thang máy.
Khang Mại cảm giác trên đường sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, thời gian còn lại cho hắn không nhiều, cầm tờ phiếu kiểm soát của mình đuổi theo Ngân Tô.
Trước đó thang máy còn sử dụng được, lúc này lại không có điện. Bấm nút không có bất kỳ phản ứng nào.
Ngân Tô nhìn chiếc thang máy không có phản ứng, biểu cảm có chút không vui.
Khang Mại nói: "Xem ra chỉ có thể đi thang bộ?" Thang máy khẳng định là không dùng được nữa rồi.
"Thang bộ không hợp với ta." Ngân Tô không có ý định đi thang bộ. Nàng đi đến cuối hành lang, đẩy cửa sổ ra, chống tay lên bệ cửa sổ rồi lộn người ra ngoài.
"??"
Khang Mại nhìn nàng nhảy xuống, theo bản năng chạy tới nhìn xuống.
Bức tường bên ngoài có mấy ô cửa sổ mái hiên hẹp. Ngân Tô giẫm lên những ô cửa sổ mái hiên đan xen kia, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Nàng vỗ vỗ áo khoác, không quay đầu lại đi về phía tòa nhà kiểm tra.
"..."
Thang máy không cho phép họ dùng, rõ ràng là ép buộc họ đi thang bộ. Mà trong thang bộ dễ dàng nhất xảy ra quỷ đả tường… Đây cũng là biện pháp tốt nhất để kéo dài thời gian.
Một khi bỏ lỡ thời gian kiểm tra, thầy thuốc liền sẽ tới cửa…
Thật ác độc.
Thế nhưng trên tay nàng không phải có chiếc đèn pin mới sao? Kia hẳn là một đạo cụ chứ? Có thể giúp họ xuống lầu an toàn chứ?
Khang Mại không hiểu suy nghĩ của cô bạn cùng phòng mắc bệnh tâm thần này, nhưng hắn vẫn lật người ra ngoài, học theo Ngân Tô xuống lầu.
... Dù sao hắn không có đèn pin.
...
...
Từ tòa nhà nội trú đến tòa nhà kiểm tra phải đi xuyên qua vườn hoa.
Cả tòa vườn hoa ngấm trong ánh trăng, những cây xanh tươi tốt trên mặt đất đổ xuống những bóng ma giương nanh múa vuốt. Gió thổi qua, bóng ma cũng theo đó lay động, như yêu ma quỷ quái, dữ tợn dị thường.
Ngân Tô xuyên qua vườn hoa, ánh mắt đảo qua những cây xanh này.
Chỉ cảm thấy cây xanh trong vườn hoa, hình như so với ban ngày muốn tươi tốt hơn rất nhiều.
Thế nhưng chúng an tĩnh tắm rửa lấy ánh trăng, nhìn không ra điều gì đặc biệt.
"Sao vậy?" Khang Mại đuổi kịp Ngân Tô, thấy nàng dừng lại trong vườn hoa, tiện miệng hỏi: "Chỗ này có vấn đề gì sao?"
Ngân Tô lắc đầu, tiếp tục đi về phía tòa nhà kiểm tra.
Khang Mại nhìn nhìn cây xanh xung quanh, một cảm giác khó chịu không khỏi xộc lên đầu.
Hắn nhíu mày, cất bước đuổi theo Ngân Tô.
...
...
Tòa nhà kiểm tra.
Toàn bộ tòa nhà đều không bật đèn, thang máy trong tình trạng ngừng hoạt động.
Trong hoàn cảnh tĩnh lặng, âm u, một chùm sáng xuyên phá bóng tối, hai bóng người trước sau bước lên từ thang bộ.
Khi ánh sáng yếu đi, bóng ma lay động lập tức bao trùm lên.
Có lẽ là có đèn pin dẫn đường, Ngân Tô không mất nhiều sức lực đã tìm thấy phòng kiểm tra 401.
Cửa phòng kiểm tra đóng chặt, phía trên dán một danh sách.
Ngân Tô tiến tới nhìn, người đầu tiên là Khang Mại, người thứ hai là nàng...
Hiện tại chỉ hiển thị hai cái tên.
Ngân Tô đang định dời mắt đi, tên Phó Kỳ Kỳ liền xuất hiện trên danh sách.
Đây cũng là danh sách kiểm tra được sắp xếp theo thứ tự y tá đánh thức.
Họ đi con đường không bình thường, không gặp trở ngại gì, cũng không chậm trễ thời gian, cách thời gian kiểm tra của Khang Mại vẫn còn nửa giờ.
Thời gian chưa tới, cửa phòng kiểm tra cũng không mở ra được.
Thời gian còn sớm, Ngân Tô định đi chỗ khác xem sao.
Tầng này đều là phòng kiểm tra, các phòng kiểm tra khác có thể đẩy ra, nhưng bên trong ngoài những thiết bị y tế lạnh lẽo, cũng không có những vật khác.
Căn phòng cuối hành lang bị khóa. Ngân Tô đang nghĩ cách mở ra, Khang Mại đi theo phía sau không nói một lời đưa cho nàng một chiếc chìa khóa.
Ngân Tô rất cảm động, cảm thấy không uổng công mình đã cho hắn điện.
Ngân Tô cũng không hỏi chiếc chìa khóa này Khang Mại lấy ở đâu ra, cầm chìa khóa liền mở cửa. Chìa khóa cắm vào ổ khóa, vặn hai vòng sau đó, cạch một tiếng mở ra.
Căn phòng này là một phòng trưng bày, trên những khung sắt lạnh lẽo dày đặc, đặt những mẫu vật ngâm trong Formalin.
Mỗi mẫu vật dưới đều có một mã hóa.
[0360324]
[0520904]
Mã hóa này, giống với mã hóa nàng nhìn thấy trên tờ giấy kia.
Nàng thử tìm mã hóa của mình, nhưng đáng tiếc ở đây cũng không có.
Khang Mại: "Ngươi có cảm thấy những mẫu vật này không bình thường không?"
Ngân Tô dùng đèn pin chiếu chiếu, chủng loại mẫu vật phong phú, nhưng mỗi mẫu vật đều có chút xanh lét, có cái thậm chí có thể nhìn thấy một tầng lông xanh lớn.
Mẫu vật bị mốc meo rồi?
A? ?
"Ầm!"
Ngân Tô quay đầu lại đã thấy cửa phòng trưng bày bị đóng lại.
Giây tiếp theo nàng cảm thấy mát lạnh ở mắt cá chân. Nhiệt độ lạnh buốt thấu xương, khiến nàng rùng mình. "Chào hỏi như thế cũng không quá lễ phép nha."
"Cái gì?" Ánh mắt Khang Mại vẫn còn trên cửa, nghe thấy giọng nói của Ngân Tô, tưởng nàng đang nói chuyện với mình.
Hắn theo vị trí lúc nãy của Ngân Tô nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy nữ sinh xoay người từ dưới kệ trưng bày kéo ra một cánh tay. Cánh tay kia càng kéo càng dài...
Ngân Tô kéo nửa ngày cũng không kéo được thứ dưới kệ trưng bày ra, thế là từ sau eo lấy ra đao: "Không chịu ra ta chặt đó."
Cánh tay kia hiển nhiên không muốn ra, hoàn toàn không để ý lời đe dọa của Ngân Tô.
Ngân Tô giơ đao chặt xuống.
Dao phay dị thường sắc bén, chém như thái giấy, chặt đứt cánh tay kia. Máu tươi rơi đầy đất.
Khi cánh tay bị chặt đứt, thứ dưới kệ trưng bày lập tức im lặng.
Chạy rồi?
"Ách." Ngân Tô đá một cái vào cánh tay rơi trên mặt đất, đã biến thành chiều dài bình thường. "Chạy còn nhanh lắm. Đồ hèn nhát, không chơi nổi."
Khang Mại: "..."
Nàng thật sự điên quá.
Rốt cuộc ai là người chơi a!!
...
...
Có lẽ vì thứ tấn công họ xuất sư bất lợi, sau đó không có gì xuất hiện nữa.
Trong phòng trưng bày ngoài những mẫu vật kia, cũng không có những vật khác.
Từ phòng trưng bày ra, Khang Mại đã thấy một y tá mặc đồng phục màu xanh da trời đứng ngoài phòng kiểm tra 401. Đèn phòng kiểm tra cũng sáng lên.
Những người chơi khác còn chưa tới.
Khang Mại nhìn nhìn thời gian, gần tới thời gian kiểm tra của hắn rồi.
Ngân Tô đến gần mới phát hiện người y tá này, là cựu y tá trưởng đã bị nàng khiếu nại.
Cựu y tá trưởng thấy Ngân Tô, đáy mắt rõ ràng lóe lên vẻ oán độc.
Ngân Tô ngược lại không ngờ còn có thể gặp lại người quen cũ ở đây. Nàng giơ tay lên chào hỏi: "Lại gặp mặt y tá tỷ tỷ. Ngài đây là thăng chức sao?"
"..."
Trông nàng giống như thăng chức sao?
Nàng rất muốn túm lấy bệnh nhân này chất vấn, rõ ràng nói qua không khiếu nại nàng, vì sao quay đầu lại khiếu nại rồi?
Cựu y tá trưởng âm u trừng mắt Ngân Tô không giữ lời hứa, nhưng dường như ngại vì điều gì đó, đè nén oán độc xuống, nhìn về phía Khang Mại: "Khang Mại tiên sinh, thầy thuốc đang chờ ngài."
Nói rồi, nàng đẩy cửa phía sau ra, làm động tác mời.
Khang Mại nhìn cánh cửa nửa mở, cũng không chần chờ gì, sải bước đi vào.
Cựu y tá trưởng lại trừng Ngân Tô một cái, đi theo vào.
Ngân Tô như bất đắc dĩ rũ vai xuống, dựa vào một bên chờ đợi.
Sau mười phút, cửa phòng kiểm tra mở ra.
Sắc mặt Khang Mại không tốt lắm từ trong ra, cả người nhìn qua đều suy nhược một vòng.
Hắn muốn nói chuyện với Ngân Tô, kết quả cựu y tá trưởng trực tiếp lên tiếng: "Ngân Tô nữ sĩ, thầy thuốc đang chờ ngài."
...
...
Ngân Tô cầm tờ phiếu kiểm tra đi vào.
Cựu y tá trưởng đóng cửa lại liền đứng tại cạnh cửa, không tiến lên cũng không đi ra, không nhúc nhích canh giữ ở đó.
Ngân Tô nhìn quanh một vòng phòng kiểm tra.
Phòng kiểm tra này rộng rãi hơn nhiều so với các phòng kiểm tra khác. Ở giữa là một chiếc bàn kiểm tra có thể chứa người nằm xuống, hai bên đều là các loại thiết bị y tế.
Ở vị trí gần cửa sổ phía bên phải có một cái bàn, lúc này sau cái bàn ngồi một thầy thuốc mặc áo khoác trắng...
Ngân Tô nhận ra hình dạng của hắn, là một trong hai bác sĩ trên sách giới thiệu trại an dưỡng - trông già hơn trong ảnh...
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Chuyện tình 2 năm trước