Sau khi đọc xong đơn ly dị, tôi nghĩ chắc em ấy chỉ giận mấy hành động của tôi thôi nên bình tĩnh cầm điện thoại lên gọi cho em ấy mười mấy cuộc nhưng không bắt máy. Định gọi cho con bé em vợ thì lại gọi nhầm vào máy mẹ vợ:
Mẹ vợ: B hả con? Con làm gì mà con H nó bỏ nhà đi vậy con?
Tôi: Dạ thưa mẹ! Vợ chồng con chỉ cãi nhau thôi ạ, rồi tự nhiên sáng nay vợ con ôm đồ đi hết. Mà vợ con có ở đó không mẹ?
Mẹ vợ: Nó đang khóc trong phòng kìa, mẹ kêu cửa hoài mà nó không chịu mở. Con qua đây lẹ đi kẻo nó làm bậy bây giờ!
Tôi: Dạ con qua liền! – Nói xong tôi tắt máy.
Hôm đó tôi nghỉ làm, vội mặc quần dài, áo sơ mi phóng xe qua nhà mẹ vợ, gõ cửa ầm ầm nhưng em ấy không chịu mở cửa. Ngồi đợi một hồi thì em ấy cũng mở cửa ra. Tôi nhìn em ấy mà hoảng luôn, khuôn mặt xuống sắc quá, hình như đêm qua em ấy không ăn gì cả, kèm thêm hai con mắt bị sưng do khóc nữa. Tôi liền vội ôm em ấy vào lòng, vừa khóc vừa mếu máo xin lỗi:
Tôi: Anh xin lỗi em H ơi! Em đừng tự làm khổ mình nữa, về với anh đi em… - Vừa nói xong thì em ấy đẩy tôi ra nói:
Vợ: Anh khóc làm gì, khóc mà không biết nhục à! Anh tưởng làm vậy là tôi tha lỗi cho anh sao! Anh về đi, có lẽ tôi với anh không có duyên trong cuộc hôn nhân này rồi. Tôi đã viết đơn ly dị sẵn trên bàn rồi đó, anh về ký tên vào rồi tự nộp lên quận đi!
Em ấy vừa nói vừa nhìn trừng trừng tôi như muốn giết tôi lắm vậy. Dường như em ấy muốn khóc lắm nhưng không còn nước mắt để khóc nữa rồi. Nói xong em ấy đuổi tôi ra khỏi phòng. Tôi thấy tình hình mình ở lại đây cũng không ổn, thôi cứ để thời gian trôi qua mà làm lành vậy. Tôi xuống nhà dưới gặp ba mẹ vợ nhận lỗi của mình. Ba mẹ vợ thương tôi lắm, dặn dò tôi đủ điều rồi nói tôi về đi, chuyện của tôi để ba mẹ khuyên em ấy cho. Tôi xin phép ba mẹ về, vừa chạy xe về nhà vừa khóc, không ngờ mọi chuyện lại trở nên như vậy!
Tôi trở về nhà vất xe ở nhà dưới, chạy lên phòng nằm suy nghĩ về đời sống vợ chồng thời gian qua. Càng nghĩ về vợ tôi lại càng khóc. Em ấy yêu tôi nhiều lắm, không yêu sao lại bày trò để cưới tôi cơ chứ. Nghĩ về những ngày đi ăn nhậu đú đỡn với bạn bè tới khuya, vợ nằm ở nhà mong mỏi chờ chồng, những bữa cơm chỉ có hai người nhưng đầy ắp tiếng cười, những bộ áo quần được ủi phẳng, những đôi giày tây được đánh bóng mới tinh, rồi những ký ức kỷ niệm xưa lại ùa về… Nhìn lại những hành động xúc phạm đêm qua làm tôi rất hối hận và không bao giờ thương em ấy nhiều như lúc này. Chắc em ấy khổ sở lắm, em ấy yêu và lo lắng cho tôi thế cơ mà. Sau một hồi suy nghĩ tôi quyết định thay đổi con người mình, quyết không ăn nhậu nữa, tạm thời ngưng đá banh một thời gian. Rồi tôi lập kế hoạch lấy lại hình ảnh người chồng đáng yêu thuở nào. Ngày nào tôi cũng nhắn tin theo lịch như vậy nè:
- 6h sáng: "Dậy nào vợ yêu! Ngủ gì mà ngủ như heo vậy!" :sogood:
- 11h30 trưa: "Em ăn trưa chưa? Nhớ ăn trưa kẻo ốm đấy! Con gái mà ốm yếu là xấu lắm" :stick:
- 6h tối: "Anh nấu cơm - thức ăn sẵn rồi, nhiều quá anh ăn không hết, hôm nào em qua ăn với anh nhé, đem bỏ phí lắm."
- 10h tối: "Anh nhớ em! Đêm nào nghĩ về em anh cũng khóc hết, anh khóc còn nhiều hơn em khóc nữa đấy!"
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Những Năm Tháng Ấy : Anh và Em !