Chiếc taxi lao hết tốc lực đến bệnh viện, tôi được đưa vào cấp cứu trong tình trạng đầu chảy máu và hôn mê. Cũng may mắn, tôi chỉ bị bất tỉnh do chấn động mạnh, không ảnh hưởng đến não bộ, chỉ phải may vài mũi ở da đầu do bị cạnh bàn phím cứa.
Tôi nằm trong phòng cấp cứu đến tận 10h30 đêm mới tỉnh dậy. Nhìn qua khe cửa, tôi thấy thấp thoáng bóng dáng bố mẹ già, bố mẹ vợ, và cả cô vợ quý hóa của tôi nữa. Sau đó, tôi được chuyển đến phòng riêng để hồi sức. Bác sĩ bảo tôi phải ở lại một ngày để kiểm tra xem có tổn thương nào khác không mới cho về. Vừa nằm xuống giường, chưa kịp uống ngụm nước, mẹ tôi đã hỏi, vẻ mặt đầy lo lắng xen lẫn giận dữ:
- Mày làm gì mà bị người ta đánh cho bất tỉnh vậy hả? - Mẹ vừa hỏi vừa mắng.
- Ai bảo con bị người ta đánh ạ? - Lúc này tuy mệt nhưng tôi vẫn cố hỏi.
- Vợ mày bảo chứ còn ai ở đây nữa. Vợ mày không đưa mày vào đây sớm, chết trước mặt bố mẹ thì mang tội bất hiếu cả đời đấy con!
Tôi nhìn sang vợ thì em ấy liếc xéo tôi, ánh mắt đầy ẩn ý. Tôi hiểu ngay ý đồ của em. Tôi định bụng sẽ kể sự thật cho bố mẹ nghe thì chợt nhớ ra còn có cả bố mẹ vợ ở đây nữa. May mà tôi kịp dừng lại, không thì bố mẹ vợ quê độ, mang tiếng không biết dạy con. Mà nếu tôi kể ra thì mọi chuyện càng rối tung, thể nào vợ tôi cũng mách với bố mẹ rằng tôi ngoại tình, lúc đó tôi còn chẳng dám nhìn mặt bố mẹ vợ luôn chứ. Cái vòng luẩn quẩn này cứ dính lấy nhau, làm tôi rối tung cả đầu, nên tôi chỉ còn cách nói dối theo vợ:
- Dạ, người ta đánh nhầm thôi mẹ ạ. Con ra đường có gây gổ với ai đâu mà bị đánh!
- Phải không H? - Mẹ tôi quay sang hỏi vợ.
- Chắc vậy đó mẹ, anh B từ trước đến giờ có kiếm chuyện với ai đâu, ảnh đi làm rồi chiều tối về nhà...
Mẹ tôi nghe chính miệng con dâu nói nên tin lắm. Cái con bé này không biết luyện phép thuật gì mà điều khiển được bố mẹ tôi, khiến ông bà thương nó, tin tưởng nó còn hơn cả tôi nữa!
Hai bên thông gia ngồi lại nói chuyện, hỏi han nhau thêm nửa tiếng nữa rồi ra về. Riêng cô vợ quý hóa thì vẫn ở lại.
- Mẹ ở lại chơi với con đi mẹ! - Tôi cầu cứu mẹ.
- Có vợ mày ở đây rồi, tao về chứ ở đây làm gì - Lời mẹ tôi nói như tạt một gáo nước lạnh vào mặt tôi. Mẹ không hề biết rằng, mẹ đang đẩy đứa con trai yêu quý của mẹ vào miệng con "sư tử cái".
- Vậy ba ở lại chơi với con đi ba - Tôi chuyển sang cầu cứu ba.
- Ê! Tao không giỡn mặt với mày nha! Mày lớn rồi chứ phải con nít một tuổi đòi bú đâu. Con H nó đang ở đây, mày có vợ chăm sóc là sướng nhất rồi, còn đòi ba má chi nữa hả con!
Ông già tôi nói làm cả phòng phì cười, tôi nhục không biết giấu mặt vào đâu. Bố mẹ tôi dặn dò con dâu vài câu rồi cùng với bố mẹ vợ chào từ biệt ra về, để lại tôi cô đơn một mình, trong căn phòng trống vắng với con "sư tử Hà Đông"!
Nhiệt độ phòng lúc này hơi lạnh, bụng tôi lại đói cồn cào. Nhìn vợ mà tôi không dám mở miệng, mà nếu mở miệng thì nhiều khi còn bị nó "ột hit" giống hồi chiều tối thì chết. Tôi trùm chăn lại, cố nhắm mắt ngủ cho qua cơn đói. Được khoảng 15 phút, chịu không nổi, tôi bật dậy. Đúng lúc vợ tôi đi đâu về.
- Cho xin năm chục ngàn! - Tôi mặc bộ đồ bệnh nhân, ví tiền bị vợ giữ nên không có đồng nào.
- Làm gì? - Vợ tôi trả lời tỉnh bơ.
- Đi mua cháo - Tôi đáp lại.
- Cháo tôi mua đây này, ông ngồi ở đó đi!
Vợ tôi cầm bịch cháo trên tay, đổ ra tô nhựa.
- Há miệng ra - Vợ tôi nói như ra lệnh.
- Để tôi tự ăn cũng được.
- Vậy ông tự ăn đi.
Tôi cầm tô cháo trên tay, vừa ăn vừa lén quan sát hành động của vợ. Trong căn phòng này giờ chỉ còn lại hai vợ chồng, tôi sợ em ấy xiên lén tôi một phát thì khổ, tôi không muốn chết sớm. Huhu!
Ăn xong, vợ tôi đã chuẩn bị thuốc sẵn, tôi uống xong thì nằm xuống ngủ. Nằm đắp chăn nhưng vẫn mở mắt hé hé xem em ấy làm gì, rồi bất ngờ tôi thấy em ấy lấy thứ gì đó trong bịch ra. Má ơi! Lại là con dao gọt trái cây!!!
Mặt tôi tái mét, "chim" tôi teo lại, cảm giác run rẩy cách đây vài tiếng đồng hồ lại ùa về. Vợ tôi cầm con dao tiến lại gần chỗ tôi, người tôi lúc này không còn chút sức lực nào để trốn chạy em ấy. Tôi cắn răng mặc cho em ấy làm gì thì làm. Đang trong cơn tưởng tượng bị em ấy đâm như thế nào thì em ấy kéo phăng cái chăn tôi ra.
- Ngồi dậy ăn trái cây - Vợ tôi kêu tôi.
- No rồi, cô để tôi ngủ đi - Tôi từ chối.
- Bây giờ có ngồi dậy không? - Vợ tôi nói to hơn.
- Tôi no rồi, cô bắt tôi ăn, chẳng thà giết tôi đi!
- Biết vậy hồi nãy ở nhà tôi đâm mấy phát cho ông chết rồi. Tôi đem ông đi cấp cứu còn không biết ơn, bây giờ còn nói cái giọng đó nữa hả!
- Bây giờ vẫn còn kịp đó! - Tôi ương bướng với em ấy.
Vừa dứt lời, vợ tôi bỏ con dao xuống, dùng hai tay giật quần tôi ra. Tôi lấy hai tay che "chim" lại, vợ tôi lại cầm tiếp con dao.
- Tôi nói ông không chịu nghe, ông muốn chết nhưng tôi không cho ông chết đâu, tôi cắt cho ông mất một đời trai!
Tôi chưa kịp đáp lời thì vợ tôi đã giật hai cánh tay yếu ớt của tôi ra, tay trái cầm lấy "chim" của tôi.
- Thôi em ăn, chị tha cho em, em năn nỉ chị đó...!
Tôi ra vẻ sợ hãi năn nỉ em ấy, khuôn mặt tôi lúc này không còn một giọt máu. Tôi sợ em ấy lắm, em ấy còn lấy dao đâm tôi được mà, huống hồ chi là cắt "chim".
Thế là tôi ngoan ngoãn ăn trái cây, vợ tôi đưa gì tôi ăn đó, không dám cãi một lời. Sau đó, em ấy còn bắt tôi uống sữa nữa. Mẹ kiếp, cái bao tử đã no rồi mà em ấy cứ nhồi nhét đủ thứ vào trong đó. Sau một hồi bị tra tấn, à không! Bị vợ ép ăn, tôi cũng được nằm xuống ngủ.
Vợ tôi bên kia giường cũng đã ngủ yên rồi. Tự nhiên "cuồng dâm" trong người tôi nổi dậy, tôi muốn "ấy" lắm, muốn lắm! Bây giờ, tôi chỉ muốn vợ tôi là y tá, tôi là bệnh nhân, tôi nằm dưới, vợ ở trên... nằm mơ mộng một hồi thì tôi cũng đi vào giấc ngủ.
Đang chìm trong giấc ngủ thì có tiếng gọi:
- Anh ơi! Dậy chở con đi học.
- Còn sớm mà em.
- Gần 7h rồi, còn sớm gì nữa anh.
- Ừm! Em mặc đồ cho con đi, đợi anh chút.
Đánh răng rửa mặt xong, người chồng lái xe hơi chở vợ và hai đứa con đi ăn sáng. Sau đó, đưa con trai lớn đến trường, còn bé gái thì gửi nhà trẻ. Hai vợ chồng cùng nhau đến công sở làm việc. Buổi tối, họ lại quây quần bên nhau, trong nhà lúc nào cũng tràn ngập niềm vui, một mái ấm đầy ắp yêu thương, một gia đình hạnh phúc, tình cảm vợ chồng họ thật nồng ấm...
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Review lại " Em đã bỏ nghề làm nông nghiệp như thế đó "