Nhẹ nhàng kết thúc như những giọt nước cuối cùng của Mưa mùa Thu
-----------------------------------------------------------------------------
Linh đã đặt vé máy bay vào Đà Nẵng lúc 10h sáng nên từ sáng sớm nó với em đã phải dậy để chuẩn bị đồ đạc, di chuyển về Hà Nội cho kịp giờ checkin.. Hôm nay cũng đã là thứ 5, có lẽ vào đó giống như đi du lịch rồi đến chủ nhật về lại Hà Nội, để thứ 2 tuần sau nó phải tiếp tục công việc.. Có 1 điều khá tiếc nuối rằng căn hộ của em đã cho một cặp vợ chồng trẻ thuê lại, nên chuyến đi này của 2 đứa thiếu mất địa điểm đó.. Nơi ấy cũng có rất nhiều kỉ niệm của 2 đứa, cách đây 5 năm, đó cũng chính là 1 tổ ấm thực sự..
Checkin vào khu vực chờ bay, nó mua 1 cốc cafe, 1 cốc trà sữa rồi đưa cho em.. Đồ ăn thức uống ở đây khá là đắt đỏ nhưng bù lại cũng ngon không kém gì những quán sang trọng ở ngoài kia.. Đặc biệt là cafe..
-Nè, anh vào đó rồi có phải về nhà em không đấy, để anh còn biết đường chuẩn bị quà cáp..
Nó đưa cho em cốc trà sữa đã cắm ống hút sẵn.. Em đón lấy nhìn nó rồi lắc đầu..
-Thôi, bố mẹ em đã về đâu mà.. Tận giữa tháng 4 mới về cơ.. Mình vào đó đi ăn, đi chơi ý..
-Thế ở đâu? Chẳng lẽ nhà có lại ở khách sạn hả?
-Ở nhà em chứ ở đâu?
Linh nhấp 1 ngụm trà sữa rồi ưm ưm lên vài cái tấm tắc khen ngon.. Khoác tay xong ngả đầu vào vai nó trả lời..
-Nhà em á?
-Vâng, nhà em..
-Nhà em là nhà ở cùng bố mẹ mà?
-Anh dốt.. Em có nhà riêng lâu rồi, quà sinh nhật em tròn 25 tuổi bố mẹ tặng cho em đấy..
-Ủa sao giờ anh mới biết chuyện ấy?
-À lúc ấy chúng ta xa mặt cách lòng.. Anh không biết cũng đúng.. 3 4 năm rồi còn gì..
Nó ngẫm nghĩ nhẩm tính rồi cũng gật gù.. Loa thông báo vang lên đã đến giờ di chuyển lên máy bay.. Nó cùng em nắm tay nhau bước từng bước lên cầu thang luân chuyển.. Nhanh thật, năm ấy từ Đà Nẵng trở về Hà Nội với bao nhiêu hoài niệm, 5 năm sau lại 1 lần nữa nó quay lại nơi ấy.. Mảnh đất đã giúp nó tìm thấy em, tìm thấy tình yêu dài hơn cả thập kỉ này..
“Một giờ trên máy bay tuy không dài, nhưng nó là cả tháng năm bỏ lỡ một người”
Câu nói ấy cứ văng vẳng trong đầu nó lúc máy bay cất cánh, lần này vào trong Đà Nẵng, nó có cảm giác gì đó lạ lắm, rất lạ..
…
Đón nó và Linh là một con nhỏ nhìn rất xinh, mặt mũi tuy đã sửa nhưng nhìn chẳng mang nét nào của phẫu thuật thẩm mỹ cả.. Con nhỏ nhuộm tóc màu hạt dẻ làm xoăn đuôi. Cái nhìn đầu tiên khiến nó bị ngỡ ngàng vì tưởng đứng trước mặt nó là Đan Thư cơ.. Nhưng nhìn kĩ lại thì thấy giống thật, khác mỗi cái mặt.. Con nhỏ nói giọng Đà Nẵng đặc sệt, giọng nói này quen lắm, nó đã từng nghe ở đâu rồi..
-Em chào chị Như..
-Ừ cái Hạnh đâu?
-Chị ấy đang ở cửa hàng ạ, nay ngày flash sales nên cửa hàng đông khách..
-Có làm đúng như chị dặn không? Đồng giá đồ cũ 299k và giảm 10% tất cả các bill thanh toán cho hôm nay?
-Chúng em có chị ạ, cũng chạy quảng cáo từ 10 hôm trước nên hôm nay khách đông lắm ạ..
-Ừ vậy tốt rồi, kéo cho chị cái vali nhé..
-Vâng..
Con nhỏ tiến đến chỗ nó rồi gật đầu..
-Em chào anh ạ, anh để em cầm đồ cho ạ..
Lúc này thì nó mới để ý, con nhỏ này đã từng gặp qua 1 lần rồi, đấy là lần nó đi mua quần áo mà mua trúng luôn shop của em mở trong này.. Dù đã sửa mặt nhưng nó vẫn nhận ra những nét quen thuộc.. Hỏi vì sao nó lại nhớ dù chuyện đã qua 5 năm thì xin thưa là chính con nhỏ này đã oang oang nói ra tên Nhật Nam khiến nó quay lại ngạc nhiên mà nhìn không chớp mắt lúc ấy.. Một kỉ niệm khó quên..
-Thôi được rồi, em cứ để anh.. - Nó từ chối..
-Anh cứ để nó làm, nhân viên nhà em mà..
Nó thấy hơi khó chịu với kiểu cách này của em, đồng ý là nhân viên nhưng cũng chỉ phục vụ cho công việc của mình thôi chứ đâu phải là người hầu mà phải đưa đón xách đồ tận nơi như vậy..
-Thôi, đồ của mình tự mình xách.. Linh quay lại đây..
Em nghe thấy nó gọi thì quay lại tròn mắt ra tò mò, nhưng thấy khuôn mặt nghiêm của nó thì cũng tiến đến..
-Em đây..
-Túi xách của em, em đeo vào để anh đẩy vali..
Linh định nói gì đó nhưng có vẻ như hiểu ra được thái độ của nó lúc này nên thôi.. Liền quay sang bảo con nhỏ nhân viên..
-Đi trước dẫn đường đi Hoa, xe đỗ ở chỗ nào..
-Vâng em để xe ngoài bãi ạ.. Anh chị đi theo em..
Đợi con bé nhân viên đi xa, Linh mới ôm lấy tay nó rồi nũng nịu..
-Nhân viên nhà em thì em sai vặt nó thôi, có gì đâu mà anh nghiêm túc thế..
-Nhân viên hay người hầu.. Em cứ như tiểu thư ấy nhỉ.. Kiểu cách này anh ghét nhất đấy..
-Vâng, em biết rồi, em xin rút kinh nghiệm..
Xe của em đã mang ra Hà Nội nên đợt này vào đây em phải gọi nhờ quản lý cửa hàng đón ở sân bay.. Tiện thể mượn xe để 2 đứa đi du lịch luôn..
Trước khi về nhà, em đưa nó trở lại shop quần áo mà lúc trước tối nào nó cũng đứng trước cửa để ngắm em.. Shop vẫn vậy nhưng có phần to hơn, khách khứa thì vẫn đông nghịt, nhân viên tư vấn chạy hết bên này bên kia.. Thời đại 4.0 rồi mà vẫn còn một shop bán hàng trực tiếp đông khách như thế này thì phải công nhận rằng từ khi đi Mỹ trở về, em đã có tiến bộ rất nhiều trong tư duy kinh doanh..
-5 năm trước có 1 tên đi xe “giấc mơ” đứng ở chỗ này rồi cứ thế ngó vào để ngắm em nhỉ..
-Đừng có mà điêu, người ta đi xe mệt nên dừng ở đó nghỉ ngơi thôi..
-À há, mệt gì mà cả tháng mệt, lại mệt chung 1 giờ ấy nhỉ..
-Ừ thì sao, cơ thể yếu nên bị bệnh khác người đấy..
-Hì chính vì vậy nên em mới gặp anh đó, còn cái lần gặp ở quán ăn, em đã quên anh lâu rồi..
Nói rồi Linh ôm lấy nó, sau đó kiễng chân lên thơm vào má trước sự chứng kiến của bao nhiêu khách hàng.. Mọi người đều ồ lên, trong đó đám nhân viên của em là những người ồ to nhất.. Nhưng có vẻ như em chẳng ngại gì cả, chỉ cười híp mắt lại nhìn nó thôi..
…
3 ngày ở Đà Nẵng, nó và em đi chơi hết các địa điểm du lịch nơi đây.. Lên Bà Nà Hill, Sun và vòng về phố cổ Hội An ăn uống, chụp ảnh.. Linh chụp nhiều lắm, đi tới đâu có cảnh đẹp hay đơn giản chỉ ngồi ăn uống thôi cũng kéo nó chụp cùng.. Nó thì từ ngày đi làm báo có chứng sợ ống kính nên cứ né liên tục, đến khi em phải gắt lên giận dỗi thì nó mới miễn cưỡng chụp 1 2 cái.. Và để giải quyết cho vấn đề này êm xuôi thì nó nhận làm nháy cho em, để em tha hồ tạo dáng mà chụp ảnh.. Dù mệt nhưng vẫn hơn là việc phải xuất hiện trước điện thoại..
3 ngày đi du lịch, 2 đứa cùng nhau khám phá hết tất cả những chỗ ăn chơi ở Đà Nẵng.. Nó sẽ bay vào 8h sáng hôm sau nên tối ấy 2 đứa thống nhất sẽ đi ăn lẩu nướng ở quán mà trước đây em đã vô tình gặp lại nó.. Cũng chính là quán ăn sinh nhật mà nhỏ Vân đưa nó tới.. Vừa bước vào quán, Linh đã kéo tay nó rồi chỉ trỏ..
-Nè, anh còn nhớ không? Em ngồi bàn này này..
-Ừ còn anh ngồi ở bàn dãy bên kia.. Nhanh thật, mới đó mà đã 5 năm rồi..
-Anh có thấy gì đặc biệt không?
-Có chứ, nếu như lần đó không đi ăn ở đây.. Không thấy em thì chắc mọi chuyện đã khác rồi nhỉ?
-Hôm đó theo thói quen thì em sẽ lên Pub uống rượu.. Mà em mở lịch ra xem thì thấy ngày 10-11 đúng sinh nhật anh.. Em lại càng buồn hơn, sau đó thì Trinh béo nó đi từ Huế ra đây để đưa em đi chơi, đi ăn uống.. Ai ngờ tối đó em nhìn thấy anh.. Em còn tưởng là em nhớ anh quá, em bị hoa mắt hay là say rượu cơ.. Đến lúc anh gật đầu chào em, em mới biết rằng đó chính là anh thật.. Em định chạy ra với anh nhưng lại thấy anh đi cùng 1 cô gái khác..
Em vừa nói vừa xị mặt.. Bàn mà lần đó em ngồi vẫn để trống, bỏ ngoài tai lời mời chào xếp chỗ của nhân viên, nó vẫn kéo tay em đến đó..
-Dạ anh chị ơi, phiền anh chị có thể sang bên dãy phải giúp em được không? Bên em đang cố sắp xếp bàn khách vì giờ còn sớm ạ..
-Ủa em, lần đầu tiên anh đi ăn mất tiền mà không được lựa chọn chỗ ngồi đấy.. Anh thích ngồi bàn này liệu có ảnh hưởng gì không em? Nếu có thì em tính thêm phí vào bill giúp anh nhé..
-Dạ anh..
Cậu nhóc nhân viên chắc cũng chỉ tuổi đôi mươi, nó vốn dễ tính, nếu như bình thường thì nó sẽ tươi cười mà đồng ý ngay thôi.. Nhưng lần này không được, nó muốn ngồi ở bàn đó, bởi đây là chuyến đi của kỉ niệm mà..
Em thấy nó cương quyết như vậy thì cũng nở nụ cười hạnh phúc rồi mở túi xách.. Lấy ra 1 tờ 100k đưa cho cậu nhân viên.. Còn nói giọng Đà Nẵng đặc sệt nữa..
-Chồng chị lần đầu đến đây, chưa biết được nguyên tắc xanh sạch đẹp và tiết kiệm của quán.. Em cứ ra báo quản lí cho chị ngồi bàn này.. Nếu quản lý nói gì thì cứ bảo là chị Như ở shop quần áo xxx bảo thế là được..
-Ơ dạ..
Cậu nhân viên có vẻ ngạc nhiên và lưỡng lự trước lời nói của em.. Thấy vậy, em cũng nở nụ cười hiền từ rồi phẩy tay..
-Không phải ngại, chị với chủ của em có quen biết từ trước.. Này là chị trả công cho em, em phải phục vụ anh chị đầy đủ nha.. Quản lý hỏi thì cứ nói như lời chị vừa nói là được..
-Dạ vâng, em cảm ơn anh chị ạ..
-Ừ order luôn cho chị nhé..
Nói rồi Linh cầm menu và gọi món ăn.. Có vẻ như đây là quán ruột của em hoặc em đã từng ăn ở đây rất nhiều lần rồi nên gọi món rất nhanh.. Thấy nó cứ trố mắt ra nhìn, em mới đập tay nó rồi nháy mắt..
-Uống rượu không?
-Anh sợ à? - Nó hếch mặt lên tự tin..
-Anh chưa bao giờ uống thắng được em nhỉ.. Hôm nay đọ tửu lượng không?
-Thôi, uống vui chứ tí còn lái xe về.. Mà ở đây có thổi cồn không đấy?
-Tối nào chả có, thậm chí còn thổi ngẫu nhiên cơ..
Nó trầm ngâm, thực ra thì nó cũng không sợ bị thổi cồn cho lắm nhưng nó sợ phiền.. Phiền bởi vì nếu bị bắt thì nó sẽ gọi cho anh Phong, anh phóng viên 5 năm trước đã cho nó mượn con “giấc mơ” chiến để đi lại hồi nó vào đây học nghiệp vụ.. Nếu như còn đang làm trong ngành thì đơn giản, anh em giúp đỡ rồi cảm ơn nhau bằng vài cốc bia là xong.. Nhưng giờ thời thế khác rồi, nó đã nghỉ việc và càng ngại hơn khi lâu rồi nó không còn hỏi thăm anh hay tương tác với anh ở trên Facebook..
Thấy nó trầm ngâm, em liền đổi chỗ rồi ngồi phịch sang bên cạnh nó..
-Không phải lo, tí em gọi cái Hạnh ra đưa mình về.. Nhà cái Hạnh ngay gần đây ấy..
-Hạnh nào?
-Quản lý cửa hàng của em..
-Ừ thế thì được..
-Thế uống rượu nhé.. Cu ơi cho chị 1 chai rượu táo mèo nha..
-Này.. em có uống được rượu ngâm không đấy?
-Muỗi.. Để em xem bao nhiêu chai thì em sẽ say và chồng em sẽ gục nhé..
Nó bật cười rồi gật đầu.. Ngày cuối cùng trong tuần du lịch kỷ niệm này, nó cũng muốn có một điểm nhấn để nhớ về nhau..
Nhưng nó thua em, có vẻ như sức khoẻ đã yếu hơn trước nên sau khi hết 1 chai là nó đã say rồi.. Linh thấy mình thắng thì cười thích thú, liên tục trêu ghẹo nó là đồ yếu đuối.. Nó cay lắm nhưng uống thêm là nó sẽ trớ tại bàn mất, thôi thì thua vợ mình chứ thua ai đâu mà nhục.. Đời còn dài, có đầy cơ hội phục thù sau..
Nó ra thanh toán tiền nhưng em đã kéo nó đi luôn, không quên để lại 1 tấm thẻ có vẻ như là voucher ưu đãi.. Chỉ thấy thu ngân cầm tấm thẻ đó rồi gật đầu cười với em..
-Chị Như ạ, em chào chị..
-Ừ anh chị về nhé, cảm ơn em, bữa ăn ngon lắm..
-Dạ anh chị về cẩn thận ạ..
Ra đến ngoài cửa đã thấy một con nhỏ băng qua đường để sang bên này, thấy em thì nở nụ cười rồi chào hỏi lễ phép..
-Em chào anh chị..
-Chào em, đây là.. - Nó tò mò hỏi..
-Hạnh đấy.. À Mày đưa anh chị về cái nhé chứ giờ thổi cồn xong giam bằng mấy tháng thì chết toi..
-Vâng, đơn giản ạ, em cũng tiện ra sân bay lấy hàng luôn..
-À mà thôi, mày đưa chị lên cầu sông Hàn nhé, nay thứ 7 hình như sắp quay cầu rồi đúng không?
-Vâng, tí 11h là quay ạ, thế anh chị ra đấy xem xong đợi em lấy hàng về rồi em đón anh chị về nhà nhé..
-Thôi khỏi, tí chị bắt taxi về được..
Nói rồi Linh quay sang kéo tay nó lên xe, điệu bộ hào hứng lắm..
-Nay cho anh xem quay cầu sông Hàn nhé.. Đặc trưng của Đà Nẵng đấy..
-Ơ anh tưởng còn có rồng phun lửa mà, thế nay có phun không?
-Phun lúc 9h tối rồi anh ạ..
Nhỏ Hạnh vừa chỉnh lại ghế lái vừa cười trả lời nó.. Trước đây ở Đà Nẵng cũng có nhưng chưa 1 lần nào nó được xem cả.. Đúng hơn là nó không biết có đặc trưng du lịch này.. Về sau xem tiktok, đọc tin tức nhiều nó mới biết, thành ra tiếc vì chưa bao giờ được đi xem.
Ra đến nơi là gần 11h, phương tiện cũng bắt đầu giảm bớt bởi sự ngăn cấm của các nhân viên bảo vệ cầu cùng 2 thanh barie.. Nó thấy đông người dã man, chắc nay cuối tuần nên toàn khách du lịch, cũng đến đây để có thể chứng kiến chiếc cầu độc đáo này xoay 90 độ..
Đúng 11h, cầu xoay dần dần 90 độ mở đường cho các phương tiện đường thuỷ đi trên sông.. Linh ôm lấy tay nó, ngả đầu rồi thủ thỉ..
-Năm đó cứ lúc nào nhớ anh, em đều uống rượu rồi ra đây xem cảnh cầu xoay.. Lúc ấy em có 1 suy nghĩ viển vông, anh biết là gì không?
-Em nói đi..
-Em luôn ngồi trong xe, rồi chờ đợi đến khi cầu xoay lại.. Em cứ hi vọng rằng đến khi chiếc cầu này trở về đúng quỹ đạo thường ngày của nó.. Liệu rằng ở phía bên kia cầu, anh có đang đứng đợi em không?
-Ngốc thế, làm gì có giả tưởng nào thực tế đến vậy..
-Em biết là viển vông nhưng đó là cách duy nhất để em có thể an ủi mình.. Suốt 2 năm, em đã xem cầu xoay không biết bao nhiêu lần.. Và cũng là ngần ấy lần em khóc trên vô lăng.. Em khóc vì em nhớ anh, em bị tổn thương chứ không phải là do rượu say làm cảm xúc em bộc phát..
Nó thở dài rồi vòng tay qua ôm lấy em vào lòng, suốt cả thập kỷ qua, nó đã có lỗi thật nhiều.. Lại để một bông hoa Quỳnh tinh khôi suốt ngày trở nên ủ rũ mà chẳng thể nở hoa, toả hương thơm ngát..
-Anh ôm chặt lấy em đi..
-Anh xin lỗi..
-Nhưng mà bây giờ lúc cầu xoay, anh lại đang ở bên em rồi.. Vậy thì những hành động và suy nghĩ kia của em.. Không phải là viển vông, không phải là giả tưởng đúng không?
-Đúng rồi.. Nếu có niềm tin vào một điều gì đó thì có thể điều ấy sẽ trở thành hiện thực dù xác suất thành công là rất thấp.. Nếu như không nhờ những lần như thế thì chắc Diệu Linh của anh đã quên anh từ lâu rồi đúng không?
-Em không biết có thể quên được anh không? Duyên số chúng ta lận đận nhưng lại thật kì diệu.. Vào lúc em đưa ra quyết định sẽ quên anh thì anh lại vô tình xuất hiện ở đây.. Nhìn thấy anh vào lúc ấy, em đã nghĩ rằng có thể ông trời đang thử thách em thôi.. Em tin là như thế..
-5 năm mà dài hơn cả 1 đời người.. Thử thách này thật quá lớn.. Lớn đến mức chúng ta suýt không thể vượt qua nổi.. Nhưng rồi mọi chuyện đã ổn đúng không?
Linh nhìn nó âu yếm, đôi mắt long lanh như chực khóc có lẽ là do men rượu đang ngấm dần.. Em cứ đứng đó, nhìn nó rất lâu mà không chớp mắt.. Sâu thẳm trong đôi mắt ấy, nó dường như nhìn thấy cả một bầu trời tâm trạng cùng những lời khó có thể nói ra.. Nó định lên tiếng hỏi về sự lạ đó, nhưng em đã vội chặn họng nó bằng một nụ hôn..
Nó nhẹ nhàng đáp lại em, vị môi này vốn đã rất cũ kỹ.. Nhưng giờ phút này lại ngọt ngào hơn bao giờ hết.. Rời môi, em ôm lấy nó thật chặt.. Trong tiếng ồn ã của đám đông xung quanh.. Nó nghe thấy em nói rất nhỏ, nhỏ đến mức nó không thể nghe rõ lời nói đó là gì.. Chỉ nghe đủ được có 3 từ mà thôi..
-Em xin lỗi..
…
Sáng hôm sau nó lên máy bay để trở về Hà Nội.. Linh không về cùng nó bởi vì em còn có công việc.. Hẹn nó rằng họp lớp vào ngày lễ thống nhất đất nước sẽ ra với nó trước vài hôm để cùng nhau tham gia.. Đã hơn chục năm từ ngày ra trường, đây là lần đầu tiên lớp nó đẩy đủ hết các thành viên.. Hướng dương ngược nắng Mai Anh, cô gái đặc biệt Anh Thư cũng đều trở về..
Máy bay cất cánh, chợt trong người nó có cảm giác gì lạ lắm.. Câu nói quen thuộc ngày ấy lại văng vẳng trong đầu không dứt.. Nó quay ra phía cửa sổ rồi ngắm thành phố đáng sống ấy từ trên cao.. Khuất dần trong những đám mây trắng mờ ảo..
“Một giờ trên máy bay tuy không dài, nhưng nó là cả tháng năm bỏ lỡ một người”
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Anh yêu em trẻ con ạ!!!
Nguyen Hai Anh
Trả lời5 tháng trước
vậy là Nam lấy Linh phải không ạ, vì lấy Ngân chỉ là diễn ra trong mơ
Msi Mainboard
5 tháng trước
Lấy Ngân bác ơi :)
Bruh
4 tháng trước
tự nhiên kết có Linh là như nào hả bác?
Gangv
4 tháng trước
@bruh tác giả chấp niệm lớn quá thôi. chứ theo dữ kiện thì lấy Ngân rồi :d âu cũng là cái số
satnat123 [Chủ nhà]
Trả lời6 tháng trước
Đến đây là kết thúc bộ Hồi ký mưa, chúng ta đã cùng nhau đồng hành 4 năm ngoài đời và 12 năm ở trong truyện.. Chắc hẳn sẽ có nhiều bác đặt dấu hỏi cho chap END này về những tình tiết của nó.. Vậy thì tôi xin thưa rằng đây là 2 cái kết, hi vọng rằng nó đều sẽ làm dịu đi những sự nuối tiếc dành cho các nhân vật của độc giả.. Các bác đứng ở 1 góc độ nào đó, đọc truyện và cảm nhận, lựa chọn cho mình 1 cái kết có thể làm thỏa mãn cảm xúc của bản thân.. Còn với tôi, đó chính là những điều tiếc nuối nhất của cuộc đời, vốn dĩ muốn chống lại sự vô thường của nó.. Để có thể tự thay đổi số phận 1 lần.. Hơn 800 ngàn từ với nhiều nhân vật, câu chuyện cùng cảm xúc hỷ nộ ái ố đã đến lúc phải nói lời kết thúc.. Hi vọng rằng các bác sẽ luôn ủng hộ tôi ở bộ mới sắp ra mắt có tên “Hồi Ký mưa phiên bản truyện”.. Mọi yêu thương của độc giả xin gửi về: STK:1018018849 Ngân hàng Vietcombank Để tôi có động lực tiếp tục phục vụ các bác.. Xin cảm ơn ạ..
Nang2007
Trả lời6 tháng trước
Cuối cùng là tác giả lấy ngân vì có sản phẩm hả 😂
Trung Sen
Trả lời6 tháng trước
THẰNG NAM ĐÂU UPDATE TIẾP ĐI ĐANG ĐỌC CUỐN
Nang2007
6 tháng trước
Donate cho tác giả mà bảo ông ý gửi cho
Trung Sen
Trả lời6 tháng trước
Đọc hay quá ai có info mấy nv chính k nhỉ cho mình xin với
Nang2007
6 tháng trước
Chỉ có trang của ông tác giả thôi còn các nhân vật thì chỉ 1 số người biết thôi
Trung Sen
6 tháng trước
CHO MÌNH XIN TRANG TÁC GIẢ VỚI ĐANG ĐỌC HAY THÌ HẾT CHAP
Trung Sen
Trả lời6 tháng trước
đọc cháp 25 26 chỉ muốn chửi đm thằng Nam thôi kkkk tôi đang đọc đến chap 26 chưa đọc hết câu chuyện nhé
Trung Sen
Trả lời6 tháng trước
hay quá mình rất thích đọc mấy cái truyện voz này đọc cả ngày k chán rồi vừa đọc vừa nghĩ về thơi đi học bao nhiêu kỉ niệm ùa về, nhớ thật sự
Msi Mainboard
Trả lời9 tháng trước
bao h ra chap tiếp theo v ad hóng quá 🥲
mai thành
Trả lời9 tháng trước
Chap mới đi thím ơi
Hoàng Hồ Bảo
Trả lời9 tháng trước
Ủa p ngoại truyện nhật ký mại anh 5 6 phần mà k thấy nhỉ