3 sáng, nó ngồi ở ban công hút thuốc.. Thành phố vùng biên này không có giờ ngủ, đường phố vẫn đầy ắp xe cộ đi lại, một vài nhóm người Trung Quốc cứ vào rồi lại ra khỏi khách sạn, tiếng nhạc vang vẳng đâu xa từ những quán karaoke, quán bar.. Khung cảnh nhộn nhịp nhưng lòng nó thì trống rỗng, bộn bề suy nghĩ về những chuyện vừa xảy ra..
Có phải nó đã tự phá vỡ vỏ bọc của 1 kẻ chung tình, phá vỡ lời hứa sẽ đợi em quay trở lại.. Nhưng đôi lúc nó lại nghĩ, cuộc tình của nó và em có lẽ đã chấm dứt từ lúc nó tiễn em lên máy bay, rời đến vùng đất đầy hi vọng về 1 tương lai tốt đẹp. Nó mở mes và nhìn vào, người nhận hiện tại không có mặt, em vẫn đang chặn nó.. Xa mặt thì cách lòng, chuyện tình ấy đẹp, đau và buồn, hội tụ đủ tất cả những thăng trầm của cuộc đời..
Có những lúc nó cảm thấy bản thân chưa hoàn hảo, nó không là gì cả. Đòi hỏi những điều quá sức tưởng tượng để rồi không sống với hiện tại, cứ ảo tưởng về quá khứ, cứ như vậy nó sợ rằng đến một lúc nào đó nó cũng sẽ đánh mất cả tương lai.
Quá khứ ấy có nhiều lúc nó bị đối xử bất công, bị xem thường, bị hiểu lầm, bị lừa dối… vậy mà sau cùng nó vẫn luôn tự nói với mình rằng: “Không sao cả, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi mà!”. Và rồi nó đã vượt qua được mọi chuyện, nhưng vô tình lại hình thành nên tư tưởng rằng nó phải chấp nhận, chấp nhận rằng lúc nào nó cũng là người sai..
Quá nửa thời gian của tuổi trẻ, nó đã sống trong việc tôn thờ quá khứ.. Có lẽ lần này, nó sẽ sống cho bản thân nó và làm những điều mà nó muốn..
Tiếng rèm cửa kéo nhẹ, nó quay lại thì thấy Quỳnh Anh, trên người đã mặc một bộ đồ ngủ Pijama kín đáo.. Quỳnh Anh tiến đến, nhẹ nhàng ôm cổ nó, thủ thỉ..
-Thế thì bây giờ đã được gọi cậu là anh chưa?
-Cậu không sợ sao?
-Sợ cái gì chứ?
-Sợ một người như tớ, đâu thể khiến cậu đủ tin tưởng được..
-Vậy cậu nghĩ rằng tớ thánh thiện, tốt đẹp lắm sao.. Cậu có biết vì sao hôm nay trước khi kể lại về chuyện đó, tớ luôn hỏi cậu rằng cậu có thích tớ không không?
Nó im lặng và lắc đầu, nhường lời nói cho Quỳnh Anh..
-Bởi vì tớ biết, cậu cũng thích tớ, nhưng tớ sợ cậu lại không đủ bao dung cho quá khứ đó của tớ.. Tớ chỉ vì tình yêu, vì 1 người đàn ông mà nhẫn tâm làm ra những chuyện thất đức.. Tớ sợ rằng cậu không thể chấp nhận tớ. Nhưng tớ sợ hơn là sự dối trá, đến 1 ngày nào đó cậu biết sự thật ấy, tớ vĩnh viễn chẳng thể đi cùng cậu nữa..
-Ai cũng đã có những chuyện không thể nói, không muốn nói. Đến như tớ, xét trên phương diện hoàn mĩ thì tớ chẳng thể bằng 1 góc với những người đang theo đuổi cậu. Tớ xin lỗi vì đã vấy bẩn cậu bởi những ham muốn của bản thân, xin lỗi, xin lỗi rất nhiều..
Quỳnh Anh ôm nó chặt hơn, áp sát má và mặt nó, sau đó thì thơm nhẹ nó 1 cái..
-Cậu sẽ chẳng thể làm được nếu như tớ không đồng ý đúng không? Tớ chấp nhận điều đó, nhưng tớ không muốn chuyện đó chỉ như cơn gió thoảng qua, tớ càng không mong đó chỉ là sự cố giữa 2 người.. Cậu hiểu ý tớ chứ?
Nó gật đầu như đồng ý với lời nói vừa rồi của Quỳnh Anh, mở bao song hỷ, nó rút 1 điếu ra và từ từ châm..
-Tớ từng nói tớ khá khó tính trong chuyện tình yêu.. Tớ phải tìm được người khiến tớ rung động, yêu thương tớ, quan tâm đến tớ.. Lúc mà cậu chạy đi tìm bông băng để xử lý vết thương ngã xe cho tớ, lúc mà tớ thấy bóng dáng người mà tớ đợi suốt 3 tiếng xuất hiện trước mặt tớ.. Lúc mà cả 2 chúng ta đã trao cho nhau nụ hôn ở dải phao cứu sinh đấy.. Tớ đã chắc chắn rằng cậu chính là người tớ tìm bấy lâu, nên tớ đã buông thả bản thân theo tình yêu ấy.. Tớ hi vọng cậu không chê tớ là một người phụ nữ dễ dãi..
-Không đâu, trong suy nghĩ tớ chưa bao giờ nghĩ cậu là người như vậy..
Quỳnh Anh buông nó ra, kéo cái ghế rồi ngồi cạnh rồi ngả đầu vào nó..
-Em muốn chúng ta cứ bên nhau như thế này, đừng nói lời yêu mà hãy yêu bằng hành động.. Em biết rằng anh cũng sẽ có nhiều áp lực khi quen em, vậy nên em muốn tình yêu này thật sự bình lặng và ấm áp.. Chỉ có anh và em biết thôi, được không?
-Ừ được rồi, tớ không phải là người dám làm nhưng không dám chịu trách nhiệm. Tớ cũng có tình cảm với cậu, tớ cũng muốn được nuôi dưỡng thứ tình cảm này đến ngày hái trái ngọt.. Cuộc đời tớ vốn trải qua biết bao thăng trầm mà phần lớn đều đến từ sự đổ vỡ trong tình yêu.. Đến thời điểm này, tớ cũng muốn sống thật chậm và tận hưởng những điều thú vị trong cuộc sống.. Hãy để tớ là người ngỏ lời trước 1 lần, bàn tay của tớ có nhiều chai sạn và có thể khiến cậu sẽ phải buồn, muốn nắm lấy nó không, quyết định là ở cậu..
Nói rồi nó đưa bàn tay của nó ra trước mặt, Quỳnh Anh ngẩng lên nhìn nó rồi nở 1 nụ cười, sau đó cũng nắm chặt lấy tay của nó
-Em đồng ý, nhưng mà..
-Sao cơ..
-Những lúc không có ai, em cũng muốn được làm nũng, em cũng muốn được anh yêu thương, lúc chỉ có 2 chúng ta, anh gọi em là Mía nhé.. Đây là biệt danh ở nhà mà mẹ đã đặt cho em.. Từ lúc mẹ đi, em chưa bao giờ được ai gọi như vậy cả..
-Mía này thì ăn có cần róc và bỏ vỏ không?
Nó cười trêu Quỳnh Anh..
-Anh chẳng bao giờ nghiêm túc được 1 lúc cả..
(Từ giờ nó Quỳnh Anh sẽ mà Mía nhé các bác, có vẻ hơi sượng nhưng tiết kiệm chữ nào hay chữ đấy)
Nói rồi Mía giận dỗi đứng dậy bỏ vào phòng nằm phịch lên giường.. Nó vẫn ngồi đó hút thuốc, nghĩ về những gì đã trải qua với Mía trước đây và ngay lúc này, nó bất giác tự cười một mình..
-Đi ngủ đi anh, mai còn đi làm sớm, gần 4h sáng rồi, hút thuốc hứng gió ngoài trời không tốt đâu nha..
Nó dập điếu thuốc, bước vào kéo rèm cửa, Mía vẫn đang trùm chăn và bấm điện thoại.. Nó lấy điều khiển điều hoà rồi tăng nhiệt độ lên..
-Ê Mía ơi..
-Gì, lại định cợt nhả cái gì.. Biết thế em không cho anh biết nữa..
-Mía cho anh ăn cái xem ngọt hay nhạt.. Haha
Thấy Mía ngại, nó càng được đà lấn tới
-Anh thích trêu em không? Trêu em nè..
Mía quay sang rồi ôm chầm lấy nó và cù, chắc là nghĩ rằng nó sẽ buồn và xin tha nhưng không.. Nó thì làm gì có máu buồn lắm đâu.. Được một lúc chả thấy động tĩnh gì thì Mía cũng tròn mắt ra ngạc nhiên, chớp lấy thời cơ, nó mới ôm chặt em vào lòng..
-Anh không tốt với tất cả mọi người nhưng nhất định sẽ là người tốt nhất với em..
-Em yêu anh..
Mía hôn nó, nó cũng đáp lại nhẹ nhàng.. Đêm đó thì thôi khỏi ngủ luôn..
…
Nhỏ Phương sáng hôm sau về cũng đúng giờ.. Hôm nay nhỏ sẽ phải đi làm 1 cái phản ánh bên đồn biên phòng và hải quan nên nó đã liên hệ đầu mối cho nhỏ hết.. Đêm qua không ngủ khiến cho nó và Mía thành gấu trúc, ngáp ngắn ngáp dài trong lúc ăn sáng.. Nhỏ Phương thấy vậy cũng đánh ánh mắt sang nghi ngờ..
-2 người tối qua ở nhà làm gì nhau mà nhìn ai cũng thiếu ngủ vậy..
Nó chưa biết trả lời thế nào thì Mía đã lên tiếng..
-Tối qua lão này uống rượu say rồi bị mấy thằng Trung Quốc nó đấm cho vêu mồm, xong bị bắt vào đồn công an nữa.. Nhìn mồm lão thì biết
Có vẻ như câu hỏi của nhỏ đã khiến sự nghi ngờ của nhỏ Phương tan biến, nhỏ nhìn nó rồi hỏi
-Ê ê kể đi, chuyện thế nào thế?
Mía cũng tận tình kể lại hết tất cả mọi chuyện khiến nhỏ Phương cười như trốn trại.. Còn nó thì vẫn điềm đạm ngồi ăn hết bát bún trộn, nó thì thấy bình thường chả cay đâu, chỉ là do bà chủ quán cho nhiều ớt vào trong bát đấy thôi..
-Nè, lần sau đi đâu, ở đâu, làm gì là phải báo cáo nhé.. Đừng có tự tiện như hôm qua.. Làm nghề này không phải cứ thích là mất tích được đâu..
Nó nghiêm giọng lại để nhắc nhở nhỏ Phương, nhỏ cũng thấy có lỗi nên cười xoà xin lỗi nó.. Nó quay sang Mía thì thấy em nhìn nó cười tinh nghịch rồi nháy máy ra hiệu như “Mọi chuyện đã OK, cứ thế mà diễn”
Chuyến công tác 6 ngày thành công tốt đẹp, còn sức khoẻ của nó thì không tốt đẹp mấy.. Chỉ được 2 ngày đầu còn những ngày sau là chìm trong công việc và rượu. Đi đến đâu làm cũng được mời ăn cơm rồi rượu chè be bét khiến cho long thể của nó bất an.. Về đến cơ quan trông ai cũng phờ phạc.. Nhỏ Phương thì ở bên Hòn Gai nên không thể cho Mía về cùng được, nó đành lại vác con wave ghẻ của nó ra hộ tống nàng về nhà..
Ra đến khỏi đầu đường cơ quan thì Mía ôm chầm lấy nó, hít hà..
-Mấy hôm rồi không được ôm người yêu, nhớ quá đi..
-Suốt ngày kè kè thế mà bảo nhớ, thích phét không?
-Nhưng đó là đi làm việc mà, có được ôm đâu.. Mà anh thích chết không, rượu vào rồi chẳng quan tâm gì đến em hết..
-Đi 4 người, 1 ông thì lái xe, 2 người thì không uống được, còn lại mình tôi thì tôi chả phải làm anh hùng đỡ rượu.. Em mới là người không quan tâm đến anh, nếu như lúc đó em uống đỡ anh thì anh đã không say suốt như thế..
-Tại em sợ..
-Sợ cái gì chứ?
-Sợ em rượu say vào lại cứ phải ôm rồi bám anh như sam, 2 người kia biết là chết dở..
-À thế hoá ra anh phải cảm ơn em đúng không?
-Rõ ràng là thế rồi, Sếp mà biết anh yêu em thì anh chết..
Nó ngạc nhiên trước câu trả lời trên, làm sao mà Mía biết rằng Sếp không thích nó gần gũi với Mía..
-Sao em biết..
-Lúc trước, sếp cũng nói chuyện với em rồi, kiểu ý như là không thích em gần anh sợ anh vướng vào con thầy, vợ bạn, gái cơ quan rồi ảnh hưởng đến công việc ý..
Khiếp hồn, sếp khéo thật, đến cả cách để chia rẽ đôi bạn nhỏ này cũng làm cực kì khéo, không nói thẳng tuột ra nhưng đủ ý, đủ hiểu…
5h chiều rồi mà vẫn nắng dã man.. Mía chắc không thấy nóng, cứ ôm nó chặt cứng.. Đến ngã tư đường rẽ vào trong, nó mới nhắc nhở..
-Không bỏ ra là tí vào cổng là camera ghi lại hết nhé.. Xong về mà ăn đòn với bố..
Mía nghe vậy thì cười khì khì rồi cũng buông tay ra..
-Chồng em tối ở đây ăn cơm với em xong em đưa đi quẩy bên Bãi Cháy nhá.. Tối nay có hẹn với bọn cái Ly test thử quán bar ngoài trời ở bãi biển xem có gì hot không?
-Không về Sếp chặt đầu chứ ở đó mà quẩy, với cả còn 1 đống bài đã viết đâu. Chắc nay mai với ngày kia bận tối mặt mũi mất..
-Nay thứ 7, Sếp về nhà rồi còn đâu.. Nhá, nhá, tối ở đây em nấu cơm ăn.. Đi cả tuần, Anh không thèm cơm em nấu à?
-Không cậu ơi, tớ thèm ăn mì vằn thắn, tối nay tớ tự đi ăn..
-Anh có thích cậu tớ không? Anh chê cơm em nấu chứ gì? Đã thế thì từ mai em không nấu cho anh ăn nữa..
Đến cửa nhà, Mía giận dỗi bỏ vào nhà nhưng lúc sau thì lại lạch bạch chạy ra..
-Chết rồi, em quên cả cái vali quần áo ở cơ quan rồi, tại anh đấy..
Chắc do mệt mỏi quá nên đến nó cũng quên mất việc đó.. Mía chỉ cầm mỗi túi quà và túi xách còn đâu vali thì vẫn vứt ở dưới nhà xe.. Nó thấy Mía nhõng nhẽo thì đưa tay lên véo má..
-Yêu vào rồi là đầu óc thành như vậy đấy.. Thôi được rồi, Mía quay vào tắm rửa rồi nấu cơm đi.. Anh về tắm rửa xong anh mang vali qua cho.. Lát anh sang
-Thật ạ - Mắt Mía như sáng bừng lên, reo lên vui sướng..
-Ừ nhưng anh ăn cơm xong phải về luôn vì bài vở còn nhiều, tối không đi chơi với em được đâu..
Mía gật đầu lia lịa, nó đề xe chuẩn bị đi thì Mía kéo tay nó, thủ thỉ..
-Anh gọi lại đi
-Gọi cái gì?
-Anh bảo Mía vào trong nhà đi, anh về rồi anh sang..
Nó bật cười trước yêu cầu quá đỗi trẻ con và đáng yêu từ Mía.. Thôi thì chiều em tí cũng được.. Mất gì câu nói đâu, nó e hèm rồi cũng hạ giọng nhỏ nhẹ..
-Mía đi vào nhà nấu cơm cho anh, anh về rồi lát anh sang anh ăn cùng Mía nhé..
Mía cười híp cả mắt rồi ghé sát vào và thơm nhanh nó 1 cái vào má, sau đó xấu hổ chạy biến vào trong nhà.. Nó thì như đổ gục trước vẻ đáng yêu đó từ Mía.. Sau cũng đề xe và chạy về cơ quan.. Mọi mệt mỏi bỗng chốc biến đi đâu hết..
Tối đó nó bắt taxi mang theo cả vali quần áo của Mía. Mía nấu ăn ngon nhưng nó ăn không quen mấy cái món tây tây này.. Dù sao thì không ăn cũng khiến Mía buồn nên nó đành ăn hết.. Thấy Mía cứ anh em ngọt ngào yêu thương trước mặt chị giúp việc cũng khiến nó ngại, mấy lần nó cứ phải đá chân nhắc Mía..
-Em không sợ cô giúp việc nói với bố hả..
-Em sợ gì? Chị ấy chăm sóc em từ nhỏ, yêu thương em như mẹ ruột ấy.. Không có nói gì đâu..
-Mà trong nhà có camera không đấy?
-Em rút wifi rồi nên không sợ, bao giờ anh về thì em bật lại wifi, hỏi thì bảo là nhà mất mạng là được mà..
Nó cười ậm ừ rồi tiếp tục ăn uống.. Món tây này phải uống với rượu vang mới ngon nhưng giờ nhìn thấy rượu là nó chỉ muốn nôn thôi.. Mấy ngày tắm trong rượu khiến cho cơ thể nó quá tải, có khi giờ mà ngửi không cũng khiến đầu óc của nó trở nên biêng biêng..
Đang ăn uống thì chợt nó có điện thoại, là Ngọc Anh gọi, nó liền ấn nghe rồi bật loa ngoài..
-Alo
Tiếng khóc nấc bên đầu dây bên kia dường như khiến nó có linh cảm không lành..
-Anh ơi, anh về ngay đi, mẹ bị tai nạn rồi.. Em đang đưa mẹ ra Việt Đức, anh về ngay nhanh lên..
-Cái gì..
Nó đứng bật dậy, Mía cũng đứng dậy theo nhìn nó lo lắng.. Nó sốt sắng bấm số bố Quang, sau 2 hồi chuông thì bố cũng nghe máy..
-Mẹ bị làm sao hả bố?
-Nam à, mẹ đi làm về bị 2 thằng thanh niên nó đâm phải, giờ bố đang đưa mẹ ra Việt Đức, con sắp xếp về luôn nhé..
-Con không hỏi lí do, con hỏi mẹ con tình hình thế nào rồi..
-Mẹ vẫn đang hôn mê nhưng bác sĩ bảo nặng phải chuyển thẳng tuyến cao nhất..
-Con về luôn bây giờ đây..
Nó cúp máy rồi chạy ra cửa, Mía thấy vậy thì chạy theo giữ nó lại..
-Anh bình tĩnh đã, anh định về thế nào?
-Chắc anh đi taxi về, để anh gọi xe
Nó sốt sắng lấy điện thoại ra bấm số Taxi, Mía thấy vậy thì lấy giật lấy điện thoại của nó bấm tắt bỏ
-Anh đợi em 5p, để em đưa anh về..
Không chờ nó đồng ý, Mía đã chạy lên phòng cầm theo túi xách, bấm cửa gara và kéo nó xuống dưới.. Nhìn động tác dứt khoát của Mía mà nó còn nghĩ rằng người sốt sắng hơn lúc này là Mía chứ không phải nó
-Chị Hạnh cắm lại wifi giúp em, bố em gọi hỏi thì nói em đi Hà Nội có việc, không cần lo cũng không cần gọi..
Chị giúp việc dù không biết chuyện gì nhưng vẫn ra mở cổng và gật đầu đồng ý.
Đề xuất Voz: Nhật ký đời tôi
Nguyen Hai Anh
Trả lời7 tháng trước
vậy là Nam lấy Linh phải không ạ, vì lấy Ngân chỉ là diễn ra trong mơ
Msi Mainboard
7 tháng trước
Lấy Ngân bác ơi :)
Bruh
6 tháng trước
tự nhiên kết có Linh là như nào hả bác?
Gangv
6 tháng trước
@bruh tác giả chấp niệm lớn quá thôi. chứ theo dữ kiện thì lấy Ngân rồi :d âu cũng là cái số
satnat123 [Chủ nhà]
Trả lời7 tháng trước
Đến đây là kết thúc bộ Hồi ký mưa, chúng ta đã cùng nhau đồng hành 4 năm ngoài đời và 12 năm ở trong truyện.. Chắc hẳn sẽ có nhiều bác đặt dấu hỏi cho chap END này về những tình tiết của nó.. Vậy thì tôi xin thưa rằng đây là 2 cái kết, hi vọng rằng nó đều sẽ làm dịu đi những sự nuối tiếc dành cho các nhân vật của độc giả.. Các bác đứng ở 1 góc độ nào đó, đọc truyện và cảm nhận, lựa chọn cho mình 1 cái kết có thể làm thỏa mãn cảm xúc của bản thân.. Còn với tôi, đó chính là những điều tiếc nuối nhất của cuộc đời, vốn dĩ muốn chống lại sự vô thường của nó.. Để có thể tự thay đổi số phận 1 lần.. Hơn 800 ngàn từ với nhiều nhân vật, câu chuyện cùng cảm xúc hỷ nộ ái ố đã đến lúc phải nói lời kết thúc.. Hi vọng rằng các bác sẽ luôn ủng hộ tôi ở bộ mới sắp ra mắt có tên “Hồi Ký mưa phiên bản truyện”.. Mọi yêu thương của độc giả xin gửi về: STK:1018018849 Ngân hàng Vietcombank Để tôi có động lực tiếp tục phục vụ các bác.. Xin cảm ơn ạ..
Nang2007
Trả lời8 tháng trước
Cuối cùng là tác giả lấy ngân vì có sản phẩm hả 😂
Trung Sen
Trả lời8 tháng trước
THẰNG NAM ĐÂU UPDATE TIẾP ĐI ĐANG ĐỌC CUỐN
Nang2007
8 tháng trước
Donate cho tác giả mà bảo ông ý gửi cho
Trung Sen
Trả lời8 tháng trước
Đọc hay quá ai có info mấy nv chính k nhỉ cho mình xin với
Nang2007
8 tháng trước
Chỉ có trang của ông tác giả thôi còn các nhân vật thì chỉ 1 số người biết thôi
Trung Sen
8 tháng trước
CHO MÌNH XIN TRANG TÁC GIẢ VỚI ĐANG ĐỌC HAY THÌ HẾT CHAP
Trung Sen
Trả lời8 tháng trước
đọc cháp 25 26 chỉ muốn chửi đm thằng Nam thôi kkkk tôi đang đọc đến chap 26 chưa đọc hết câu chuyện nhé
Trung Sen
Trả lời8 tháng trước
hay quá mình rất thích đọc mấy cái truyện voz này đọc cả ngày k chán rồi vừa đọc vừa nghĩ về thơi đi học bao nhiêu kỉ niệm ùa về, nhớ thật sự
Msi Mainboard
Trả lời11 tháng trước
bao h ra chap tiếp theo v ad hóng quá 🥲
mai thành
Trả lời11 tháng trước
Chap mới đi thím ơi
Hoàng Hồ Bảo
Trả lời11 tháng trước
Ủa p ngoại truyện nhật ký mại anh 5 6 phần mà k thấy nhỉ