Logo
Trang chủ
Chương 10

Chương 10

Đọc to

Tôi chính thức trở thành người yêu của em. Em ngại công khai mối quan hệ, bảo hai đứa biết là được rồi, từ từ bạn bè cũng sẽ hay thôi. Tôi đồng ý. Rồi kỳ nghỉ hè đến. Trong lòng tôi tràn ngập những ý nghĩ, những kế hoạch cho mùa hè này... mùa của tình yêu học trò... chúng tôi đã lên lớp 12.

Đầu tháng 6, vài đứa bạn lớp tôi rủ nhau đi xem phim ở CT Plaza gần sân bay. Có Lâm, bạn gái Lâm, Mai Anh và Trâm. Trâm là bạn của em từ hồi cấp 2, hai đứa vẫn chơi thân đến giờ. Trâm cũng chính là người chỉ nhà em cho tôi biết. Trâm bảo tôi rủ em đi cùng, coi như tôi đưa em ra mắt bạn bè. Tất nhiên, khi tôi nhắn tin rủ, em rất ngại đi chơi đông người như vậy. Nhưng vì có Trâm và em cũng không muốn tôi buồn nên em đã đồng ý.

Hôm đó em mặc áo thun tay dài ôm màu trắng, còn tôi mặc áo thun bóng đá đội tuyển Đức. Chúng tôi di chuyển bằng taxi. Tôi quên mất em bị say xe, kể cả taxi. Nên suốt đường đi, tôi cố gắng pha trò, vui đùa cùng em và bạn bè để em quên đi cảm giác khó chịu. Đến nơi, mặt em đã tái mét vì mệt. Thương em quá, tôi cố trấn an em, bảo chịu khó chút, lên trên có nhà vệ sinh. Rồi chúng tôi đi thang máy lên tầng rạp phim. Lúc lên, tôi nắm chặt tay em, em nhắm mắt, mặt nhợt nhạt. Em rất khó chịu khi đi thang máy. Cửa thang máy mở ra, tôi lập tức dẫn em đi tìm nhà vệ sinh.

Hồi lâu em đi ra, cố gắng gượng một nụ cười, bảo em vẫn ổn, sợ làm ảnh hưởng đến cuộc vui của mọi người. Chúng tôi đi dạo một vòng, tham quan cho đỡ mệt, trò chuyện nhiều hơn để em quên đi sự mệt mỏi. Bọn con gái đúng là... cả em cũng vậy... tươi tắn hẳn lên khi thấy những quầy thời trang... nào là nón, nào là váy đầm, nào là son môi... thử son mà muốn hết thỏi son của người ta. Tôi với Lâm là con trai nên chỉ đứng ngoài chém gió thôi. Chúng tôi cùng nhau chụp những tấm hình. Trong đó có một tấm hình mà tôi vẫn còn giữ mãi trong điện thoại, dù đã đổi ba cái máy từ hồi đó đến giờ. Tôi khoác vai em, còn em vòng tay ôm eo tôi. Trâm chụp cho chúng tôi tấm hình đó.

Xem phim, chúng tôi chọn ghế ngồi cạnh nhau... tất nhiên là phải thế rồi... và màn đôi trẻ yêu nhau đùa nghịch với bắp rang, đút cho nhau ăn từng miếng, chung nhau một ống hút... không cầu kỳ, không hoa mỹ, không lời ngỏ mộng mơ... chúng tôi thương nhau ngày đó như vậy.

Xem phim xong, chúng tôi đi KFC gần đó ăn kem. Em hồn nhiên lắm, liếm liếm chúm chím cái miệng đang se lạnh vì kem. Tôi chụp lén nhiều tấm khiến em bất ngờ. Em cứ đòi xem lại, bảo xấu quá bắt tôi phải xóa đi. Rồi em giật cây kem trên tay tôi, tôi chụp lại cho em tấm hình tinh nghịch đó. Bọn Trâm và Mai Anh liên miệng trêu tôi và em, đi chơi chung mà toàn chụp hình riêng cho nhau không? Nào là: "Con kia nó bỏ bê bạn bè theo trai..."

Xong buổi đi chơi ngày hôm nay, quả thật mà nói, nó không hề lãng mạn chút nào. Chắc hẳn cũng không đọng lại cảm xúc hay ý nghĩa gì với em, cũng như với mọi người đang đọc hồi ký này. Nhưng có một điều quan trọng mà tôi muốn nhắc đến trong chương này. Đó là niềm hạnh phúc của tôi khi em cho bạn bè biết rằng: tôi chính là người yêu của em.

Buổi chiều, tôi đạp xe đưa em về nhà. Tôi chào hỏi Nội rồi ngồi dưới nền gạch men xem tivi. Cái tivi rất cũ và lâu đời rồi, remote còn phải lấy dây thun chèn vào cho pin khỏi rớt ra. Nội em hỏi chiều trưa đi đâu thì tôi cũng trả lời là đi sinh hoạt Đoàn trên Xã thôi, vì biết Nội em khá khó trong chuyện đi chơi trai gái xa.

Em đi tắm, gần 5h chiều cũng ra. Em mặc đồ ở nhà trông dễ thương lắm. Những vệt nước vẫn còn chưa kịp khô, đọng lại trên khuôn mặt, dưới cổ. Tóc em xoa xoa trước quạt cho khô. Em mặc quần đùi ngắn cũn, trông yêu lắm. Rồi em hỏi:

Em: K ăn cơm không, T dọn?

Tôi: Ừ, K ăn.

Em: Ngồi đây nha.

Tôi im lặng, trong lòng đã định sẵn khi em xuống bếp, tôi sẽ lén xuống theo.

Tôi mở camera điện thoại lên rồi từ từ lại gần, chụp lại những khoảnh khắc ấy, dáng em lấy từng cái chén, đũa, cái cách em xới cơm, hâm lại canh... như một người vợ hiền.

Nội la tôi: "Mày làm gì vậy, lên đây ngồi đi." (Cũng may là Nội không biết điện thoại có thể chụp hình).

Em nghe vậy cũng quay lại nhìn tôi, em phát hiện ra tôi chụp lén em rồi, em nhăn mặt.

Em: "Làm gì đó, lên trên đi."

Tôi cười rồi lên ngồi xem thời sự cùng bà. Bà tuy lớn tuổi nhưng rất thích xem thời sự... bà lo về đạo đức xã hội bây giờ. Bà kể có lần một thằng vào tận cửa xin nước, bà không thể không cho, vì nếu không nó sẽ mang thù, có khi quay lại làm hại nhà, nên bà rót nước cho nó. Nó uống xong liền xách luôn chồng ghế nhựa dựng ngay cửa bỏ chạy. Bà ngạc nhiên không dám làm gì, cũng may trong nhà có mỗi cái tivi cũ rích, nên nó không dám manh động vào tận nhà. Nghe vậy, tôi thật sự lo lắng, khi em đi học, vắng nhà, còn mỗi bà ở nhà, sẽ nguy hiểm lắm.

Rồi em bưng mâm cơm lại, cơm nhà em giản dị lắm, chỉ vỏn vẹn hai miếng thịt, một tô canh và hai tô cơm. Em xới cơm cho tôi nhiều lắm, tính ra chắc cũng ba chén, còn tô của em chắc được một chén đầy là cùng. Đến cả miếng thịt to em cũng nhường cho tôi. Tôi hiểu điều em đang làm, dù nhà khó khăn, có thể miếng thịt kia là miếng thịt để dành cho buổi sáng em hâm cơm nguội lại ăn để đi học.

Tôi hỏi sang Nội: "Bà ăn cơm chưa ạ?"

Nội: "Mày ăn đi, tao ăn chay."

Tôi không biết lời bà nói có thật không, hay chỉ là để tôi không nghĩ gì mà yên tâm ăn cơm.

Trong tình yêu tôi dành cho em, cũng tồn tại một tình thương cho hoàn cảnh nhà em. Tôi không nói ra điều này với em, vì không muốn em nghĩ đó là lòng thương hại.

Em ăn cơm mà môi chúm chím, ăn từ tốn, rồi cùng xem tivi. Ăn xong, tôi cũng dành phần đi dọn, dù Nội không cho. Tôi muốn em hiểu rằng, tôi không chê gì gia đình em cả, ngược lại tôi quý và trân trọng một người con gái như em... trong xã hội này, kể cả một số cô gái ở dưới quê chứ đừng nói gì ở thành phố... liệu có còn mấy ai được như em.

Rồi tôi và em lại ra trước sân ngồi trò chuyện. Tôi hỏi em về ngày hôm nay thế nào. Rồi tôi lấy điện thoại ra vào Facebook. Bấy giờ, tôi đã sử dụng FB vì các hoạt động Đoàn trong nhóm cũng như ở trường lớp đã sử dụng Facebook để thông báo rồi. Em cũng hỏi tôi về cách tạo, cách sử dụng, vì em thấy bạn bè em giờ ai cũng ít dùng Yahoo rồi. Tôi tạo nick cho em bằng email Yahoo có sẵn, mật khẩu là ngày đặc biệt của tôi và em để nhắc nhở hai đứa, mãi không được quên.

Tạo xong rồi tôi thiết lập cho em mục "Mối quan hệ" là "In Relationship with LSK" (cái này em không hề biết là gì). Rồi tôi up hình ngày hôm nay của hai đứa lên.

Xong xuôi, tôi chỉ em cách sử dụng và kết bạn với bạn bè em bằng cách tìm tên.

Tôi chào Nội rồi ra về, cũng gần 7h tối rồi. Ngày mai, tôi và em phải đi sinh hoạt Đoàn buổi sáng nữa, hè rồi chúng tôi phải tiếp nhận quản khối lớp 9 lên 10 thêm vào Đoàn Xã.

Tối hôm đó, chúng tôi nhắn tin cho nhau thỏa thuận về việc xưng hô, đúng là bằng tuổi nhau nên việc thương nhau xưng hô khá khó khăn. Em và tôi đều không thích cái kiểu "Vk Ck" teen teen, em càng không thích xưng "anh em". Em nói xưng hô bằng tên với biệt danh đáng yêu hơn, phù hợp hơn. Vậy là hai đứa suy nghĩ...

Tôi: Vậy K gọi T là Nái nhé... Nái yêu ha.

Em: Sao biệt danh kỳ vậy?

Tôi: Thì T tuổi Heo nè... đáng yêu... gọi là Nái Yêu là dễ thương nhất.

Em: Vậy gọi K là Heo Mọi ha... đồ Heo Mọi đáng ghét...

Tôi: Vậy sau này chúng ta là một gia đình heo hạnh phúc nhé...

Tôi và em rất vui ngày hôm đó. Chúng tôi trao cho nhau những tin nhắn thân mật... khoảng cách ngại ngùng ngày trước đã hết rồi.

Vậy đó, cố gắng theo đuổi một người một cách chân thành nhất, kiên trì nhất, chưa chắc bạn sẽ có được trái tim người đó, nhưng chắc chắn người con gái đó vẫn sẽ cảm nhận được, từ 0 sẽ lên 1, từ 1 sẽ lên 2, một lúc nào đó, tình cảm sẽ lớn dần trở thành yêu thương.

Quay về thực tại...

Em à, viết đến chương hồi ký thứ 10 này... trong lòng anh vẫn dâng lên một niềm hạnh phúc. Nếu cho anh đánh đổi tuổi trẻ, anh vẫn sẽ chọn ngày đó, ngày anh đang theo đuổi em. Anh thật sự không thể tin được... vì sao đôi ta mất nhau.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Chị quản lý dễ thương
Quay lại truyện Hồi Ký : Nàng Heo Nái
BÌNH LUẬN