Sau này khi đi sinh hoạt buổi sáng, tôi hay qua rước em, ghé mua 2 bịch phở hay bánh canh. Vào nhà chào Nội rồi tôi nói em chia ra ba tô cho Nội ăn nữa, lúc đó hè tôi không đi học, nên cũng không có tiền tiêu nữa, tôi chỉ có thể lo được cho em như vậy. Nội thường từ chối không ăn, bảo là sáng chỉ thích nhai trầu, hâm lại cơm ăn thôi, không quen ăn đồ hàng quán ngoài đường, tôi cũng hiểu là Nội nói vậy để tôi và em được ăn trọn vẹn. Nội còn nhắc sau này đừng mua gì qua cả, tiền cũng của ba mẹ làm cực khổ chứ lấy đâu ra mà mua.
Rồi tôi chở em đi sinh hoạt trên chiếc xe đạp. Vui đùa cùng nhau... cứ như thế suốt cả đoạn đường. Ngày đó con đường kia ngược hướng hoàn toàn với nhà và trường học của tôi, vậy mà từ lúc nào, nó đã trở thành con đường tôi luôn phải đi qua, ngôi nhà nhỏ đó, tự lúc nào, đã trở thành nơi tôi tới lui ăn những bữa cơm của Nội nấu, ngôi nhà đó có em... là tình yêu mà tôi luôn khao khát có được.
Hè tôi cũng phải kiếm việc gì làm thêm để kiếm tiền, chứ không thì sẽ khó khăn cho tôi lắm vì tiền sinh hoạt ăn uống hàng ngày của anh trai tôi sửa xe chỉ đủ lo cho một phần tiền điện nước, bác tôi phải giúp đỡ Nội về phần ăn uống. Còn tiền đi học của tôi, tôi không biết Nội lấy ở đâu ra đóng cho tôi nữa, hỏi thì Nội không nói. Chiếc Max của tôi là của Mẹ tôi cho lại, mẹ tôi có gia đình khác sống xa tôi, mỗi tháng mẹ cho được năm trăm nghìn, giúp tôi phần nào về ăn uống. Tôi đi học từ tiểu học giờ cũng không có đi học thêm gì cả, một phần hiểu gia đình, một phần tôi cảm thấy tự học được, ngày đó tôi học lớp nâng cao, không giỏi giang gì nhưng cũng đủ thấy không bị thi lại hay ở lại lớp.
Hồi chưa quen em, hồi đi học lúc đó thì không đi chơi gì cả nên không xài tiền, giờ lên 12 rồi, lại có em, lại cần những kế hoạch, dự định cùng em nữa, nên tôi phải kiếm việc gì đó làm.
Thời gian của tôi đi sinh hoạt rồi vướng thêm chuyện tuổi mới 17 chưa qua 18 thì làm sao đi làm gì đây? Cố lắm thì sẽ xin được chân phục vụ quán cà phê hay nhà hàng gì đó nhưng chắc chắn sẽ bị gò bó thời gian và nhiều cái không tốt cho độ tuổi của tôi.
Nhà có máy tính bàn cũ của ông anh họ, nên tôi xin lại rồi xin Nội tiền lắp mạng. Tôi tìm hiểu nhiều phương pháp kiếm tiền trên mạng thời đó, rồi tôi thấy đơn giản và phù hợp nhất là gõ captcha. Liên hệ với mấy đứa bạn chơi game có quen thì may mắn có một thằng nó cũng đang làm, thế là được nó chỉ lại. Thời gian đầu gõ chán lắm, cả tiếng đồng hồ chỉ được 5 ngàn 6 ngàn thôi và chẳng biết gõ xong rồi lấy tiền ra làm sao nữa. Nhưng thằng bạn đó sẵn sàng trả tiền mặt 50 ngàn cho tôi khi gõ xong, sau này nó sẽ chỉ cách rút tiền mà không cần thông qua nó. Tin tưởng nhau rồi cùng làm. Cứ thời gian rảnh là tôi gõ, không xem ti vi nữa, không làm những việc linh tinh nữa, đi sinh hoạt về là gõ. Ngày 8, 9, 10 tiếng là bình thường. Tôi gõ đâu độ khoảng một tuần thì thằng bạn cũng rút dùm thông qua tài khoản của nó, được 650 ngàn. Tôi vô cùng sung sướng, tôi kiếm được những đồng tiền đầu tiên. Rồi nó cũng chỉ tôi cách tự làm, làm ATM rồi tự giao dịch trên mạng rút tiền mặt ra.
Cứ thế mỗi tuần tôi rút một lần, mỗi tháng hè tôi kiếm được khoảng 3 triệu đồng. Không nhiều, nhưng đối với một thằng lớp 12 thời 2012 mà kiếm tiền từ máy tính như vậy cũng khiến bạn bè và người nhà của tôi ngạc nhiên.
Giải quyết được khoảng tiền nong, tôi bắt đầu những dự định và kế hoạch của riêng mình... năm lớp 12, sẽ là năm quyết định cho tương lai và cả trong tình yêu của tôi dành cho em nữa.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Đại Tấn Đệ Nhất Bát Sắt