Logo
Trang chủ
Chương 14

Chương 14

Đọc to

Chắc hẳn đây là một điều vô cùng lạ, một cậu nhóc lớp 12 đã dẫn bạn gái đến ra mắt gia đình, hay nói đúng hơn là người mẹ. Tôi suy nghĩ kĩ lắm rồi, không phải là do tôi hấp tấp, tôi đã xác định tình cảm dành cho em là nghiêm túc đến nhường nào rồi nên tôi mới hành động như vậy, cũng là để em có niềm tin ở tôi. Đâu đó trên những trang sách, những câu nói lãng mạn về tình yêu có nói rằng: "Chàng trai nào đưa người yêu giới thiệu với bạn bè, mời về nhà ra mắt với bố mẹ, chẳng phải đã xác định rằng là yêu rất nghiêm túc người con gái ấy hay sao?"

Tôi không thể đọc được suy nghĩ của em, nhưng tôi hiểu rằng, trong lòng em cũng đang rất hạnh phúc về điều đó, về việc tôi không giấu bất cứ điều gì với em cả, kể cả tôi có một gia đình không bình thường như những người khác, kể cả gia đình tôi có không hạnh phúc.

Em ngại ngùng khoanh tay chào mẹ, mẹ cũng mỉm cười gật đầu rồi tiếp tục may đồ. Tôi chỉ cho em nhà vệ sinh để rửa mặt, tay chân rồi lục lọi trong tủ lạnh có gì ăn vặt, nước uống hay không.

Mẹ hỏi han tôi về việc học hành rồi cũng có hỏi về em, nào là nhà cửa, ba mẹ, gia đình, học hành v.v…Chúng tôi xem tivi đến gần trưa.

Mẹ bắt đầu nấu cơm trưa cho cả nhà, hôm nay phải nấu thêm 2 phần nữa. Có lẽ vì em rất ngại nên cũng không dám có những hành động cử xử, em rụt rè như nàng heo nái cứ khít khít cái mũi mà thôi. Tôi ra hiệu cho em nên vào phụ mẹ đi, em cũng gật gật rồi đứng dậy đi vào.

Em khẽ: "Dạ bác cần con phụ gì không ạ?"

Mẹ như hiểu được điều gì đó nên đáp: "Ờ con giúp bác dọn chén đũa ra đi."

Em ngoan ngoãn đáp: "Dạ."

Rồi bữa cơm cũng dọn ra, tôi sợ em ngại nên cũng gắp thức ăn cho em, tất nhiên là gắp cho mẹ tôi trước rồi. Mẹ cũng nói: "Con ăn đi, nhiều vào, không có gì phải ngại hết."

Trong bữa ăn chúng tôi cũng trò chuyện vui vẻ cho em đỡ ngại, tôi ăn khá nhanh, để sẽ nhờ em bới giúp thêm nữa, tôi đưa chén cho em, em bới cơm cho tôi trong bữa ăn, không khác gì là một người vợ cả…một gia đình…một nhà…em còn nhớ bữa cơm đó không, Nái yêu ơi?

Rồi tôi và em chào mẹ ra về. Trưa nắng, tôi sợ em say nắng sẽ lại bị nhức đầu như lần trước, tôi và em không trò chuyện nữa, tôi chạy nhanh cho về kịp nhà em.

Về đến nhà chào hỏi Nội. Hỏi Nội có ăn cơm chưa, vì chúng tôi ăn ở bên mẹ rồi. Rồi tôi nói em ngủ trưa tí đi, còn tôi phải về làm việc nữa. Kiếm tiền để tiếp tục xây nên những dự định tiếp theo cùng em.

Chiều tôi chạy ra siêu thị Coop Smart để mua ít đồ. Chủ yếu là cà phê gói và mì. Tôi có thói quen ăn mì khô còn Nội thì ăn mì nước. Sáng trước khi đi học là pha ly cà phê sữa gói sẵn để uống nóng. Tôi có thói quen này là do từ nhỏ Nội đã cho uống cà phê rồi. Hix, mặt tôi lúc này mụn đầy. Vậy mà em cũng yêu cho được, kể ra em cũng hay thiệt. Tất nhiên tôi không quên mua cho em vào bịch cháo và phở gói để em ăn sáng. Chứ mà em ăn cơm nguội hâm lại thì thương để đâu cho hết trái tim nhỏ bé này của tôi. Chiều tôi ghé ngang đưa cho em thì thấy em đang giặt đồ phơi, em ngại ngùng giấu "đồ nhỏ" đi chỉ phơi toàn đồ lớn. Ngày đó tôi cũng để ý thấy...màu hồng...là màu hồng Kitty.

Buổi tối hôm đó, chúng tôi vẫn trao cho nhau những tin nhắn, hỏi thăm nhau những điều nhỏ nhặt nhất.

Tôi: "Trưa T về có mệt không? Ngủ được chứ?"

Em: "Không mệt đâu, K đừng lo."

Tôi: "T thấy tụi mình giống nhau không?"

Em: "Ừ cũng gần giống xa...đều sống với Nội...xa mẹ cả..."

…nhiều lắm những dòng tin nhắn mà tôi đã vội quên…xin lỗi em… xin lỗi tình yêu của tụi mình…

Tôi: "Nái yêu ngủ ngoan."

Em: "Đồ heo mọi cũng ngủ ngoan nha."

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Tâm sự " cây trúc ma "
Quay lại truyện Hồi Ký : Nàng Heo Nái
BÌNH LUẬN