Tôi chào tạm biệt Nội và em rồi ra về. Trong lòng vui mừng lắm, tưởng tượng nên cảnh em sẽ mặc chiếc váy mà mẹ tôi tặng, em sẽ đẹp và xinh nhất, bạn bè sẽ biết rằng người yêu của tôi là xinh nhất buổi trại này. Tự hào, hãnh diện là cảm xúc của tôi lúc này.
Những ngày sau khi tôi đi sinh hoạt Đoàn, lúc chưa tập trung vòng tròn lớn để sinh hoạt thì đi ngang qua tổ em.. cũng phải nhìn em một cái rồi mới vào tổ mình được chứ.
Bin thằng nhóc ranh ma hét lên: "Trời ơi, có người được mẹ người yêu tặng váy cho đi thi luôn kìa, lãng mạn ghê ta ơi."
Tôi quay lại cười nhìn em, mặt em đỏ hồng, chạy tới bịt miệng nhóc Bin lại, bạn bè em ai nấy cũng đều ghẹo em. Tôi vì điều đó mà vui lắm, rằng em không hề giấu đi sự tồn tại của cái váy đó, em chấp nhận mặc nó bất chấp sự phản đối của tổ em, vì về sau tôi có nghe bạn tôi trong tổ em nói lại rằng chiếc váy đó không đẹp hơn cái váy mà mọi người trong tổ chuẩn bị cho em, nhưng em vẫn bằng lòng mặc nó, em tôn trọng tấm lòng của mẹ và tôi. Có thể em sẽ không đẹp nhất trong cuộc thi, không được như kỳ vọng của mọi người, nhưng em bằng lòng để là đẹp nhất trong lòng tôi. Yêu em lắm, heo nái ngốc à.
Ngày Du Khảo cũng đến, buổi sáng chúng tôi phải tập trung ở Xã khởi hành lúc 6h, tôi dậy thật sớm. Vì tôi còn phải phụ chở rất nhiều đồ.. bằng xe đạp, nên không thể bỏ mà chạy sang đi chung với em được. Tôi phải có mặt sớm để lo cho khóa lớp 9.
Tôi nhắn tin cho em hỏi có đi chung bạn không? Em bảo tôi đừng lo, có Trâm nó qua đi chung nè, tôi cũng yên tâm. Công tác chuẩn bị là cột cờ, Đoàn có chuẩn bị mượn một xe tải nhỏ của bên Dân Quân để chở loa, dàn đèn, v.v.. chiếc xe này sẽ làm nhiệm vụ dẫn đường đi trước. Mỗi tổ sẽ được phép có 2 chiếc xe máy mục đích là chở đồ thời trang của cả tổ… còn lại tất cả mọi người, phải đi bằng xe đạp hết. Vâng, không nhầm đâu, tất cả đều đi bằng xe đạp, mặc áo Đoàn, cột cờ Đảng và cờ Nước băng một cây tre nhỏ vào yên sau. Chúng tôi đi khởi hành từ từ, mỗi tổ chia làm 2 hàng cứ thế nối dài cho đến hết. Đoàn chúng tôi rực đỏ màu cờ đỏ và áo Đoàn xanh, thu hút mọi ánh nhìn của người dân. Đạp xe gần 10km giữa cái nắng 8h 9h thật sự là rất vui. Ai nấy cũng tươi cười. Đi qua mấy khúc ngã tư, phải có mấy anh dân quân chặn cả đèn đỏ cho chúng tôi qua hết, không để xót một chiếc xe đạp nào lại cả. Nhiều lần tôi còn nghe người dân đang chạy xe chờ đoàn đi qua: "Trời sao mà nhiều vậy nè, biết khi nào mới qua được." Bọn chúng tôi ai cũng mỉm cười vì câu nói ấy.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Bí Ẩn: [Lão Cửu Môn] Chuyện cũ Tương Tây