Đầu giờ chiều, trêu chọc Hoàng Linh chán chê. Tôi rời khỏi căn nhà quen thuộc ấy trong lòng chợt vẩn vơ nghĩ về ánh mắt lạ của Đạt G dành cho Dung Nhi. Sự tò mò len lỏi khiến tôi quyết định tìm hiểu cho rõ mối quan hệ của hai người họ.
Mỗi ngày anh em trong băng luôn tụ tập cùng nhau. Nếu không phải đánh lộn với đám khác thì cũng tụ tập ăn nhậu, chơi đồ, nghĩ ra đủ trò tiêu khiển cũng mấy em gái.
Còn riêng tôi chẳng ưa mấy trò đó có thời gian rảnh tôi chỉ có hai đam mê. Hoặc nằm trên chiếc sofa êm ái lắng nghe Hoàng Linh cô bạn thân của tôi đàn bản nhạc Kiss the Rain, hay chở các em gái mới quen đi dạo còn thú vị hơn nhiều.
Trong băng tất cả tệ nạn từ cờ bạc, rượu chè, chất cấm, đến mại dâm. Cả đám chơi sạch sẽ chẳng bỏ sót món nào. Dũng Khùng hiểu tính tôi, chẳng bao giờ ép vào mấy chuyện đó. Mỗi lần nhóm kéo nhau chơi bời sau màn tiệc rượu, hát hò tới tăng ba, tăng bốn tôi liền tách ra.
Dũng Khùng cũng hiểu ý chỉ mời lấy lệ rồi cười bảo:
-Không thích thì về trước! Anh em không ép!
Chiều nay vốn dĩ tôi có hẹn với bé hot girl Đan Quỳnh bên trường Hoàng Sa. Thế nhưng ánh mắt Đạt G dành cho Dung Nhi cứ mãi quanh quẩn khiến lòng tôi chẳng yên. Cảm giác có điều gì đó không đúng. Tôi rẽ xe vào tụ điểm Hoa Lan, một nơi nằm ngay cạnh cổng trường địa điểm quen thuộc với tất cả đám học sinh trong vùng.
Quán Hoa Lan nằm lọt thỏm bên mép con đường dẫn vào cổng trường THPT Trần Phú. Từ ngoài nhìn vào, chẳng khác nào một quán nước lụp xụp. Gió lùa qua mái tôn bạc phếch, mang theo mùi bụi đường lẫn với hơi ngái ngái của hàng quán đông người.
Một nơi bình thường đến mức ai đi qua hẳn sẽ thắc mắc có gì ở nơi quán nước này mà đông người ghé qua mỗi ngày như vậy.
Nhưng cái vẻ ngoài ấy chỉ là lớp vỏ che giấu. Ai từng bước qua cái lối hẹp dẫn vào bên trong đều biết, quán Hoa Lan thực sự không đơn giản như dáng vẻ bên ngoài . Đây không chỉ là điểm đến của những đám học sinh nghịch ngợm trong vùng, mà còn là nơi tụ hội của các tay giang hồ máu mặt và cả những tay chỉ điểm của cớm.
Ở những nơi hỗn tạp sẽ luôn có những địa điểm phù hợp để mọi thế lực có thể nghe ngóng mọi tin tức trong vùng. Và Hoa Lan là một trong những tụ điểm như thế.
Đi qua gian ngoài cùng ánh sáng càng nhạt đi, không gian dần mở ra rộng ra. Sâu bên trong là sòng bài nơi các con bạc sát phạt lẫn nhau. Cạnh đó những căn phòng karaoke đèn mờ ảo được cách âm hoàn hảo. Bước vào bên trong tiếng nhạc đinh tai, làn khói trắng chen lẫn tiếng cười từ dân chơi đang bay.
Phía bên cạnh nơi những bóng hồng xinh đẹp ngồi chờ đợi để phục vụ những thượng đế gọi tên. Quản lý nơi này là Ngũ Gia, một ông chú gốc Hoa ngoài 50 tuổi dáng người đậm, vết sẹo phía bên trái cắt ngang gương mặt từng trải.
Chú Năm là cái tên thân thuộc mọi người vẫn hay gọi lão ta. Cứ nhìn lão đon đả chào hỏi khách chẳng khác gì một lão nông hiền lành thế nhưng đụng chuyện có lẽ không phải hạng đơn giản.
Quán Hoa Lan giữa cái vẻ bình lặng, dường như gói gọn cả một xã hội thu nhỏ.
-Anh Gia!
-Anh Gia ạ!
Vừa bước vào vài đứa quen mặt xúm lại chào hỏi, tôi đáp lại bằng cái gật đầu nhẹ. Vài gã cứng tuổi đội mũ lưỡi trai che mặt đang vờ như nhâm nhi ly cà phê đôi mắt nhìn láo liên.
Tôi vừa ngồi xuống ghế, chú Năm từ bao giờ đã thong thả bước ra trước mặt gương mặt già dặn nhưng ánh mắt nhanh nhẹn:
-Chào Đại Gia, hôm nay chơi gì? (Có lẽ cách gọi chơi chữ của Lão người Hoa này Đặng Gia- Đại Gia)
Tôi cười nhạt, lắc đầu đáp:
-Dạ, con ngồi chơi chút thôi. Chú cứ làm việc của mình đi.
-Mấy đứa sắp xếp chỗ cho Đại Gia nào!
Ông chú mỉm cười, nụ cười đó cùng với vết sẹo to trên mặt trông chẳng ăn nhập chút nào. Chú Năm nhanh chóng gọi nhân viên dọn cho tôi một góc khuất, nơi vừa kín đáo, vừa đủ yên tĩnh để tôi không bị làm phiền.
Ngồi xuống, tôi lấy điện thoại ra nghịch bâng quơ, đôi tai vẫn không ngừng dõi theo những câu chuyện rì rầm xung quanh. Vài đứa em trong băng đang tận hưởng những thú vui phía sau được báo tôi ghé lật đật chạy ra khúm núm mời mọc:
-Anh Gia ạ! Nay quán mới về mấy em đào xịn lắm, mời anh khai trương cho may mắn!
Tôi trả lời mà chẳng buồn nhìn lên:
-Xưa giờ anh không chơi món này. Chú biết tính anh mà.
Nghe thì buồn cười, thế nhưng ngần ấy năm trên đời tôi chưa đụng vào một cô gái dịch vụ nào. Bản tính mê gái với lịch sử tình trường dài cứ thấy gái xinh tìm cách lân ka tán tỉnh. Còn mấy ả đào dù xinh đẹp hay quyến rũ thế nào tôi cũng chịu. Nghĩ đến cảnh đụng vào nơi cả trăm thằng khác đã qua tay, tôi chỉ thấy ghê người, không tài nào chịu nổi.
Ngồi được một lát, nghe nghóng được đủ chuyện bát nháo của thiên hạ chẳng thấy có gì hay ho. Tôi đứng lên ý định ra về thì đám Đạt G kéo nhau bước vào.
Cái dáng đi cà phất cà phơ, mặt vểnh lên trời hai chân đá lung tung, vai đung đưa đúng kiểu ông trời lão đại còn ta lão nhị của Đạt G không thể lẫn vào đâu được. Đi đâu hắn cũng kéo theo một đám bảy tám thằng đàn em, tiền hô hậu ủng bộ dạng lấy làm khoan khoái lắm.
Vừa thấy đám Đạt G bước vào, mấy bàn gần đó chẳng ai bảo ai tự động đứng dậy nhường chỗ. Đạt G ngồi xuống dáng vẻ ngông nghênh, đám đàn em xung quanh thì lập tức nịnh nọt.
-Anh ngồi xuống đây. Chủ quán dọn phòng cho anh Đạt G vào chơi.
Phải công nhận Đạt G kiếm đâu ra đám đàn em có tài, lũ này nếu sinh ra thời phong kiến có lẽ cả đám chí ít cũng làm tới chức quan tam phẩm gian thần nịnh hót nổi tiếng trong lịch sử.
Mỗi đứa góp một câu, không khí trong quán lúc này ẫm ĩ cả lên.
-Qua thằng Dũng Khùng nó đánh em, anh Đạt ạ!
Một thằng đàn em lên tiếng, giọng rền rĩ ra điều ấm ức lắm.
-Em bảo em là người của anh, thế mà nó phang em không trượt phát nào!
Đạt G nghe xong không cần biết thực hư thế nào, liền vỗ bàn đánh "rầm," giọng oang oang:
-Cái đám mất dạy! Nhắc đến tên tao mà còn dám đánh? Láo thật!
Đám người xung quanh cúi đầu nhịn cười. Ai chẳng biết Đạt G sợ Dũng Khùng một phép. Nhưng tất nhiên, chẳng ai dại mà phát ngôn ra miệng. Đạt G có lẽ vì không nhận ra ánh mắt ấy hoặc cố tình làm ngơ, lại tiếp tục:
-Thằng Dũng Khùng ấy à, hữu dũng vô mưu, tao nói thật dạng người như hắn sống chẳng được thọ!
Một thằng đàn em lập tức hưởng ứng, giọng điệu đầy cung kính:
-Anh Đạt nói chuẩn! Loại như nó không đáng để anh phải ra tay!
Nhưng bầu không khí hoan hô ấy nhanh chóng bị phá vỡ bởi một giọng nói từ góc khuất vang lên có phần mỉa mai:
-Thế thì ngon, anh Đạt đi lấy lại mặt mũi đi chứ!
Tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về phía giọng nói. Hóa ra chẳng ai xa lạ, Nghĩa Công Tử một tay máu mặt bên băng Long Đức. Ngoài anh em trong băng Dũng Khùng thì có vài đứa trong trường cũng chẳng sợ hãi gì cái dâm uy của Đạt G. Gã trai mặc sơ mi trắng với khuôn mặt điển trai kia là một trong số ít đó.
Đạt G quay phắt lại mắt long lên như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ láo lếu dám ngắt lời mình. Nhưng khi nhận ra đối phương, hắn lại đổi thái độ, nhoẻn miệng cười khẩy:
-Chẳng qua tao nể thằng Đặng Gia thôi.
Nghĩa Công Tử cười nhạt, nhấn thêm một câu như xát muối vào lòng tự tôn của Đạt G:
-Sợ thì cứ nói là sợ, thân quen gì đâu mà nể. Hay là năm xưa mày bị Đặng Gia đánh cho ba mẹ kém chút không nhận ra nên sợ rồi. Haha!
Bị chạm vào nỗi đau. Đạt G điên tiết đứng lên:
- Mày...
Bàn bên kia đám đàn em băng Long Đức cũng đứng dậy cả lên. Tay cầm ghế gỗ sẵn sàng nghe hiệu lệnh.
-Haha! -Nghĩa cười giả lả ra hiệu đám em ngồi xuống.
-Hừ! Hôm nay không có tâm trạng đánh nhau.
Đạt G vốn đã quen đóng vai nhân vật lớn không ngờ gặp phải kẻ chẳng nể nang gì mình. Hắn cố nén giận, lảng sang chuyện khác.
Một thằng đàn em đứng cạnh đúng lập tức chớp cơ hội, buông lời bàn về Dung Nhi đưa đẩy câu chuyện sang chỗ khác:
-Công nhận con Dung Nhi ngon thật! Đáng lẽ phải làm bồ anh Đạt mới chuẩn!
Đạt G nghe vậy, cười nhếch mép, ánh mắt ánh lên vẻ tự mãn. Đám đàn em liền hùa theo, giọng điệu ngày càng tục tĩu:
-Con đó mà vào tay anh Đạt thì đúng là hết nước chấm!
-Chơi được phát, chết cũng cam lòng! Haha!
Mấy câu nói thô lỗ ấy khiến tôi ngồi trong góc mà không khỏi nhíu mày. Dung Nhi dẫu gì cũng có danh nghĩa người yêu của đứa anh em thân thiết. Bị chúng đem ra bàn luận như một món hàng. Nghe đám đàn em khua môi múa mép, Đạt G lập tức hứng chí, mặt mày đỏ gay vì phấn khích:
-Haha! Tụi mày biết gì! Trưa nay tao vừa chơi con Dung Nhi tại nhà tao, cực phẩm luôn chúng mày ạ!
Lời vừa dứt, cả quán im phăng phắc trong vài giây rồi lập tức xôn xao.
Đám đông quanh đó lập tức quay đầu hóng chuyện, ánh mắt đầy vẻ háo hức. Mặc kệ Đạt G khoe mẽ mà bịa chuyện hay là sự thật thì tin tức chấn động này cũng tới tai Dũng Khùng sớm thôi. Với tính cách điên khùng của gã trong đầu không ít người đã hiện lên cảnh tượng máu me của một trận chiến giữa Đạt G và Dũng Khùng vì Dung Nhi.
Không hổ là một kẻ lão luyện trong băng Long Đức đánh hơi được cơ hội châm ngòi cho trận chiến giữa Hắc Long Bang và Dũng Khùng. Giữa lúc quán đang ồn ào, giọng thằng Nghĩa Công Tử lại chêm vào:
-Mày nổ như pháo thế, cỡ mày mà chơi được con Dung Nhi á?
Đạt G đang hứng thì bị tạt gáo nước lạnh, nhìn thái độ khinh khỉnh của Chính Nghĩa máu nóng lập tức dồn lên mặt. Hắn gân cổ cãi, vẻ mặt đầy tự mãn:
-Tụi mày biết cái chó gì. Con Dung Nhi ấy, từ cấp hai nó có thằng người yêu ở xa bao nuôi. Xưa nó toàn ở chung nhà thằng đó!
Nói đến đây, hắn liếc quanh, thấy mọi người còn bán tín bán nghi, liền cao giọng hơn, vẻ đắc ý hiện rõ:
-Tao chăn nó từ lúc thằng Dũng Khùng còn chưa quen nó. Chơi lúc nào chả được!
Đạt G đang thao thao bất tuyệtbỗng nhận ra có điều gì đó là lạ. Cái quán vừa nãy còn rộn ràng bỗng im phăng phắc, chỉ còn tiếng gió thổi qua khe cửa nghe rợn cả người.
Hắn ngước mặt lên và ngay trước mặt là tôi, ánh mắt lạnh như băng đứng đó nhìn hắn chằm chằm.
-Thật hay giả?
Tôi hỏi, giọng trầm mà rõ ràng từng chữ. Đạt G khựng lại cúi mặt, trông như một đứa trẻ vừa bị bắt quả tang ăn vụng.
-Tao hỏi thật hay giả? Mày câm à?
Giọng tôi lạnh tanh. Hắn lắp bắp, giọng yếu dần:
-Không phải... không phải tao cố tình chơi thằng Dũng Khùng. Tao quen con Dung Nhi trước mà... tao chăn nó được hai ba năm nay rồi.
Nói đoạn như nghĩ tới điều gì ấm ức Đạt G lại quát lớn.
-Nó mới là kẻ giành Dung Nhi ra khỏi tay tao.
Chẳng chờ Đạt G kịp dứt lời, tôi đã bước ra cửa, bỏ lại ánh mắt hoang mang của cả quán sau lưng. Lên xe tôi phóng đi trong lòng không khỏi rối bời. Những lời vừa rồi của Đạt G chẳng khác gì một quả bom nổ tung trong đầu tôi, khiến tôi không biết phải nghĩ thế nào.
Mọi người quanh đây, kể cả những anh em trong băng liệu có ai thực sự hiểu Dung Nhi quan trọng với Dũng Khùng đến mức nào?
Hắn chưa từng kể, nhưng với tư cách là đứa bạn vào sinh ra tử tôi biết rõ. Thằng điên như Dũng Khùng, với cái vỏ bọc cộc cằn liệu có ai tin rằng bên trong lại tồn tại một góc mềm yếu chỉ dành cho những người thật sự bước được vào thế giới của hắn. Dung Nhi không chỉ là một cô người yêu bình thường. Với hắn ta nàng là điều quý giá nhất mà hắn trân trọng.
Từ bé Dũng Khùng đã lớn lên trong một gia đình không trọn vẹn. Hơn ai hết hắn hiểu rõ giá trị của tình cảm, nhưng lại hiếm khi để lộ ra. Vỏ bọc xù xì điên cuồng để bảo vệ cái phần mong manh nhất trong hắn. Nhưng nếu một khi ai đó đã vào được thế giới cô độc đó của hắn Dũng Khùng có thể chết vì kẻ đó.
Đề xuất Voz: Này bạn thân, tao yêu mày
alex phạm
Trả lời3 tháng trước
nghiêm túc mà nói nếu bro viết truyện này khoảng 2015 thì có khi vượt trội hơn mấy truyện khác đấy , câu từ rất chất lượng
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
Cảm ơn bạn. Cơ mà chuyện này mình viết ngắt quãng, lần cuối cùng cơ bản xong cốt truyện là vào tầm đâu đó 2-3 năm trước. Mọi người đọc chắc sẽ thấy gần như có 4 phần viết với tâm thế khác hẳn nhau. Phần đầu mình viết trước những năm 2010 với tên truyện khác dạng hồi ký ngày bé ngây ngô ảnh hưởng phong cách Nguyễn Nhật Ánh. Phần giữa viết những năm cuối đại học tức là mấy năm sau đó rồi ngừng. Khúc này yêu đời và độ tuổi ngông cuồng nên ban đầu dự tính viết hơi hướng tiểu thuyết giang hồ đâm chém chút. Sau khi cô bạn thân đi lấy chồng ngày đó gặp nhiều biến cố suy sụp nên viết tiếp ý định sửa kết thành cả hai đến với nhau. Đọc những chương đó chắc cũng phần nào lộ ra ý định kết hôn cùng cô bạn thân. Cuối cùng chưa viết xong tầm sau covid bất ngờ mình kết hôn trong sự ngỡ ngàng của những người xung quanh, duyên phận thực sự diệu kỳ vậy đó. Lúc này viết tiếp phần kết nhưng tâm trạng cũng khác. Đó tới nay rảnh thì sửa lỗi chính tả này kia vô tình gặp web này nên đăng lên.
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
nói chung mình tay ngang, dân chuyên Toán viết truyện mà 😆 Cả thanh xuân chỉ viết đúng mỗi câu chuyện này. Mấy nay đang nghiên cứu viết chút về chủ đề giả tưởng liên quan tới lịch sử cũng là một trong những đam mê nhỏ của mình ngày bé.
alex phạm
3 tháng trước
b nên úp nhiều web khác , web này chủ yếu dân voz hoài niệm nên vào đọc
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
truyện của mình viết bối cảnh chủ yếu dành cho cuối 8x đầu 9x đọc hoài niệm. Thỉng thoảng cũng vào sửa vài chương cho nó theo trend ngày nay ví dụ như bài hát mới hot hay câu nói nổi trên mạng mà hợp hoàn cảnh câu chuyện, ví dụ như bài wrongtime hay câu trụ vương thế nhân trách nhầm ngài 😆 Lứa sau này đọc khó cảm vì môi trường họ lớn lên khác chúng ta. Còn để thật hay như nhà văn có tiếng thì chưa tới. Nên ở đây là phù hợp nhất.
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
Trả lời3 tháng trước
Ước mơ những kỷ niệm cũ được nhắc nhớ khi đọc một câu chuyện nào đó cũng hoàn thành. Bản thân mình viết ngớ ngẩn, văn phong lỗi tùm lum vẫn cảm ơn 20K lượt đọc từ anh em. Câu chuyện mình viết hoàn thành khoảng 80% từ 2-3 năm về trước, có những chương sửa tới hơn 30 lần vẫn chưa được mượt mà. Mấy tháng này về quê rãnh rỗi dành thời gian ngồi sửa lại đăng lên đây. Mình sắp về lại thành phố lớn, phần sau không có thời gian miêu tả chi tiết cũng như trau chuốt lại ngôn từ mong anh em cảm thông. Chào thân ái!
nguyen9x
Trả lời3 tháng trước
@hoacomay: truyện nhắc lòng yêu nước, Bách Việt, Triều Tây Sơn, Vua Quang Trung đại phá 29 vạn quân thanh, Giai đoạn Pháp thuộc, Nạn đói 1945, 12 ngày đêm quân dân ta bắn máy bay ở hà nội, hình như có chiến dịch biên giới cao bằng bắc giang lạng sơn, hình như có nhắc tới anh hùng La Văn Cầu chặt tay chiến đấu tạm tới đó. Có gì anh em bổ sung.
nguyen9x
3 tháng trước
à Phượng Hoàng Trung Đô với Bạch Y tướng quân như bạn hoacomay nói nữa.
nguyen9x
Trả lời3 tháng trước
vẫn nghĩ kết hôn với cô chị Hoàng Linh cái kết viên mãn hơn cô em họ. tiếc
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
Cuộc sống mà!
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
Hai chữ duyên phận nó kỳ lạ lắm. Rất nhiều người từng rơi vào trường hợp yêu một ai đó trong nhiều năm cảm tưởng sống chết vì họ chẳng tới được. Sau khi chia tay tình cũ lâu năm gặp người mới và kết hôn nhanh chóng sau đó.
nguyen9x
Trả lời3 tháng trước
VL, yêu nhầm chị hai được nhầm em gái à? ông tác hồi đi học còn bế vợ 😀
hoacomay
Trả lời4 tháng trước
sử sách nhà Nguyễn không ghi về các cô công chúa nhà Tây Sơn nhưng sĩ quan pháp năm đó theo chân Vua Gia Long viết có 5 cô công chúa trong đó có 1 cô 16 tuổi rất đẹp, 1 cô 12 tuổi con công chúa Ngọc Hân, 3 cô còn lại da ngăm nhưng cũng dễ thương. Ngoài ra có thêm 3 con trai. Tất thảy đều bị lăng trì. Lâu lâu tác mắc lỗi chính tả đọc khó chịu chút nhưng có những chi tiết thú vị hơn là 1 câu chuyện tình yêu
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
4 tháng trước
Những ngày này bản thân rãnh rỗi nên viết thôi ạ. Mình không phải dân chuyên nên cố gắng khắc phục. Có những chương sửa tới 20-30 lần để dò lỗi chính tả với cả cho mượt hơn. Có điều vẫn dính lỗi. Có gì người ae thông cảm.
nguyen9x
3 tháng trước
cuối cùng cũng có bác nghĩ giống mình. Để mình liệt kê lại cho xem
hoacomay
Trả lời4 tháng trước
để đọc tư đầu xem tác viết tới bao nhiêu sự kiện trong lịch sử
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
4 tháng trước
Câu chuyện mình cố ghép nối những thứ đã xảy ra những năm qua. Có người đọc hay bình là vui rồi. Liệt kê xem nhé.
hoacomay
Trả lời4 tháng trước
Đọc vài chương mới để ý tác viết về lịch sử Việt Nam rất nhiều. Vua Quang Trung với phượng hoàng trung đô ở núi Quyết dân Nghệ An biết nhiều.Còn Bạch Y Tướng Quân nắm hữu quân khi tấn công 29 vạn quân Thanh sách sử có ghi lại ít lắm.Vị này đúng là họ Đặng giống họ nhân vật trong truyện.Còn một vị tướng họ Đặng khác cũng không rõ quê quán sau khi bị bắt tuyệt thực rồi mất nữa. Để đọc
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
Trả lời4 tháng trước
Chắc có bạn sẽ thắc mắc hoa trà trắng cổ thụ xuất hiện từ đầu tới cuối truyện là gì. Hoa trà trắng thực ra là một giống chè xanh. Dân bản xứ thường mỗi năm sẽ cưa ngang gốc để cây mọc ra nhiều nhánh, vừa tiện thu hoạch lại sản lượng cao dùng làm trà hoặc trực tiếp om nước chè xanh uống. Vườn chè nhà mình có tuổi thọ còn nhiều hơn cả ông cố mình, năm xưa cứ để nó mọc cao lớn lên. Hoa trà ( chè ) thường có 6 cánh to màu trắng, nhuỵ vàng. Những cây trà đủ lớn hoa nở trắng hương thơm thoang thoảng thu hút bao nhiêu là ong bướm. Cây trà (chè) là cây thân gỗ có tuổi thọ trung bình 30-60 năm, có những cây sống cả hàng trăm năm. Đặc biệt vùng núi cao phía Bắc có nhiều gốc chè Shan tuyết mọc ở độ cao 1400m có tuổi thọ lên đến 500 năm.
nguyen9x
Trả lời4 tháng trước
nghi sau này quay xe lắm, cha nội này vẫn còn tơ tưởng Đan Quỳnh con đó mà quay lại níu kéo thì xác định. Mà đoạn cuối bỏ xứ đi biệt tích khéo nhiều năm sau Hoàng Linh nó bế con ra chào chú đi con bạn má nè
An quên mật khẩu
4 tháng trước
Bạn đang cố chứng minh cái gì vậy ? Lạc đề và không liên quan. Nguồn gốc của nó từ bên trung mà ra cả thôi. Bên vn mình ăn theo mà ra. Giống như xem phim kiếm hiệp thì cũng thần tượng, đặt tên giống thế. Đừng có làm trò cười nữa 😂
nguyen9x
4 tháng trước
có nhiều thứ là cách biệt thế hệ, có nói e cũng chẳng hiểu đc đâu. Đọc mấy truyen đăng trên web này thấy e đi cãi lộn ở truyên khác đến mức ngta phải xoá bình luận là biết cỡ nao rồi đó. Thôi bỏ đi hơi đâu mà cãi mấy thứ vẩn vơ này cho mat thoi gian
An quên mật khẩu
4 tháng trước
Cãi ? =)) Truyện thế nào người đọc sẽ nói thế đấy. Mỗi người một ý. Còn bạn thì sao ? Vào áp đặt quan điểm rồi bảo thế này thế nọ. Cách biệt thế hệ hay là cổ hủ lạc hậu =))