Logo
Trang chủ

Chương 59: Vô đề

Đọc to

Ngay lập tức, Cô điều dưỡng đẩy hai chúng tôi ra bên ngoài cửa phòng.

Những bóng áo blouse trắng lao vào. Bác sĩ và điều dưỡng vội ghìm chặt lấy em, cố gắng chế ngự cơn kích động. Một mũi tiêm xuyên qua làn da xanh xao, mang theo thứ thuốc an thần vào mạch máu.

Những tiếng rên rỉ tuyệt vọng dần nhỏ lại.

Cánh cửa sắt khép lại.

Ngồi trên ghế lái, Dũng Khùng hạ kính xe xuống để cơn gió lạnh lùa vào, mong rằng chút không khí bên ngoài có thể xua tan bầu không khí im lặng nặng nề.

Nắng chiều nhạt nhòa đổ dài trên mặt đường chẳng thể làm dịu đi cảm giác nặng trĩu trong lòng.

Tôi không nhớ rõ mình đã rời khỏi bệnh viện kia như thế nào. Xe vẫn cứ chạy còn tôi ngồi yên như một kẻ mất hồn. Khi tôi cân bằng được cảm xúc chợt nhận ra con đường phía trước quen thuộc đến lạ. Trường cấp ba cũ hiện ra ngay trước mắt…

Tôi lấy điện thoại, gọi vài cuộc nhờ cậy người quen. Rồi mới quay qua Dũng Khùng, giọng tôi khàn đặc:

-Vì sao đến giờ mày mới nói với tao?

Dũng Khùng nhìn qua tôi không khí trong xe lại chìm xuống. Tôi im lặng trong giây lát, ánh mắt trầm xuống.

-Biết sớm hay muộn thì cũng không thay đổi được gì. Có những chuyện dù thế nào tao cũng phải làm.

Chiếc xe lặng lẽ chạy qua cổng trường cũ, rồi chạy thêm vài trăm mét, hướng về phía ngã ba khu Thiên Thượng. Trời đã chập choạng tối, đèn lồng đỏ treo khắp chốn, tấp nập khách ra vào. Dũng Khùng lấy điện thoại gọi cho Dũng Thiếu Gia.

Cả hai chúng tôi mở cửa xe, bước vào bên trong.

Bước qua cánh cổng lớn khí thế vẫn còn đây. Thế nhưng những vị chủ nhân nơi đây không biết ở phương trời nao. Tim tôi dường nhói lên một nhịp. Mọi thứ đã không còn như trước.

Dọc hành lang dẫn lên lầu ba, đám bảo vệ bặm trợn mang hàng lạnh ánh mắt dò xét đầy cảnh giác. Vài gã trong đám quen mặt, khi thấy chúng tôi bước tới bọn chúng lập tức đứng chắn ngang:

-Đứng lại, khu vực cấm không phận sự miễn vào!

-Mấy thằng oắt con!

Dũng Khùng điên tiết túm lấy cổ áo gã đô con quăng hắn vào tường, gã bảo vệ choáng váng gục xuống. Gần như ngay lập tức đám đông quây chúng tôi vào giữa. Tiếng vũ khí lạnh rút ra sắt lẹm:

-Mày biết bố mày là ai không? Hả? Gọi thằng Dũng Thiếu Gia ra đây gặp tao!

Dũng Khùng quát lớn.

-A! Dũng Đại Ca, Anh Gia tới lúc nào sao không báo em đón ạ.

Trung Thành phía sau đi ra chào hỏi hai chúng tôi.

Hắn nở nụ cười giả lả quay qua nhìn đám đông đang lăm le vũ khí trong tay:

-Cút. Bọn mày tạo phản hả. Mắt chó ngay cả hai anh tụi mày cũng dám cản muốn chết hả?

Gã đàn em cúi đầu vẻ oan ức:

-Nãy anh bảo là...

Gã đàn em chưa nói hết lời Trung Thành đã tống một đấm vào mặt :

-Cút! Lần sau còn tái phạm coi chừng tao!

Đứng nhìn Trung Thành diễn trò tôi có điều ngẫm nghĩ, chẳng lẽ Dũng Thiếu Gia ra oai phủ đầu với chúng tôi chăng?

Năm đó khi bang DK đang trên đà phát triển tôi liền rời đi bỏ lại cho Dũng Khùng và Toàn Phong. Dũng Khùng hắn là kẻ có thừa chữ Dũng nhưng không đủ mưu mẹo, Phong hắn trái ngược là kẻ khôn lanh nhưng lại quá cầu toàn gió chiều nào lay chiều ấy. Cả hai thực sự kém xa tố chất của một kẻ sinh ra trong gia đình quyền lực như Dũng Thiếu Gia quá nhiều.

Dũng Khùng bực tức muốn nói gì đó tôi liền ngăn hắn. Quay qua nhìn nhìn Trung Thành tôi nở một nụ cười ẩn í:

-Lâu quá mới gặp lại người anh em. Dạo này theo Dũng Thiếu Gia bảnh ra đấy!

Tôi vỗ vai hắn rồi đi thẳng lên lầu.

Cánh cửa bật mở. Dũng Thiếu Gia đã đứng sẵn bên trong, nụ cười niềm nở, tay bắt mặt mừng với chúng tôi. Trên bàn, ba ly rượu đang được một nữ thư ký xinh đẹp ăn mặc gợi cảm rót đầy, bên cạnh là đĩa trái cây tươi.

-Bạn thân yêu, ngồi xuống đây nào!

Sau quãng thời gian xa cách, tôi chợt nhận ra cả hai người bạn của mình đều đã thay đổi rất nhiều.

Dũng Thiếu Gia hiện tại không còn là một cậu ấm ăn chơi như trước. Cái cách hắn nâng ly rượu, cái cách hắn ngả lưng vào ghế, tất cả đều thấp thoáng bóng dáng của bà chủ tịch.

Tôi nhìn quanh căn phòng, nơi đây được bài trí trang hoàng. Sau lưng Dũng Thiếu Gia hệ thống camera chằng chịt, ngồi đây có thể nhìn xuống toàn bộ khu Thiên Thượng. Ban nãy hai chúng tôi bị đám Trung Thành cản lại có lẽ không thể hắn ta không biết tới.

Tôi ngồi xuống ghế nhấp một ngụm rượu, thứ chất lỏng cay nồng trượt qua cổ họng. Đặt ly xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào Dũng Thiếu Gia. Nụ cười trên môi hắn thoáng chững lại. Dũng Thiếu Gia liền phất tay về phía nữ thư ký.

Cô thư ký chân dài nhìn Dũng Thiếu Gia bĩu môi, uống éo mông cong đi ra ngoài.

Một khoảnh khắc im lặng trôi qua. Hắn ta thở ra một hơi dài, giọng trầm xuống. Dũng Thiếu Gia chậm rãi kể, từng chữ nặng nề.

Một khoảng lặng kéo dài.

-Tại sao một vụ rúng động như vậy, hai đứa mày không báo cho tao đã đành, báo chí lại không có lấy một dòng tin?

Tôi nhìn hắn, giọng lạnh lẽo.

Dũng Thiếu Gia im lặng, nhìn thẳng vào mắt tôi như có điều băn khoăn. Khuôn mặt điển trai của gã lúc này như có điều băn khoăn. Hắn thở mạnh, đưa tay chấm nhẹ vào ly rượu, viết lên mặt bàn hai chữ bằng nước.

Xe vừa chạy tới cây đa cổ thụ đầu làng, ra hiệu cho Dũng Khùng dừng xe. Tôi bước xuống muốn tự mình bước đi trong màn đêm tĩnh lặng, để tâm trí được thư thái sắp xếp lại dòng suy nghĩ sau những việc đã xảy ra.

Gió mùa đông rét cắt da cắt thịt, tôi thong thả dạo bước mặc cho hơi lạnh len lỏi qua từng lớp áo.

Làng quê trong đêm khuya khoác lên mình một vẻ yên bình đến lạ. Tiếng mái chèo khua nước bên bờ sông hòa cùng âm thanh côn trùng rả rích, tất cả gợi lại những ký ức thân quen của gần hai mươi năm cuộc đời.

Đêm đông phủ lên làng quê một lớp sương mỏng, lạnh lẽo và tĩnh mịch. Gió từ bờ sông La thổi về, mang theo hơi nước buốt giá, len lỏi qua từng thớ vải, cắt vào da thịt. Đôi chân tôi bước đi vô định giữa con đường làng quen thuộc này.

Mỗi bước chân kéo tội chìm sâu vào miền ký ức cũ những ngày thơ bé chạy nhảy dưới tán cây, những tối ngồi bên bậc thềm nghe bà kể chuyện đời xưa.

Và rồi hình ảnh của các cô gái lần lượt xuất hiện trong dòng suy nghĩ miên man.

Tất cả như một cuộn phim quay chậm, vừa rõ nét, vừa xa xăm, khiến lòng tôi dâng lên một nỗi niềm khó tả.

Có lẽ ngay lúc này tôi đang đứng giữa ngã rẽ của cuộc đời. Quá nhiều thứ đã xảy ra, quá nhiều thứ đã kéo đi xa khỏi những ngày tháng vô tư của một cậu thiếu niên lớn lên giữa lòng quê hương.

Tôi khẽ thở dài, bàn tay lạnh buốt đút sâu vào túi áo măng tô.

Đêm tối ôm trọn lấy tôi như một người bạn tri kỷ lặng lẽ bên cạnh. Giữa cái lạnh của mùa đông vùng cao, tôi bỗng thấy lòng mình cũng giá buốt chẳng kém gì những cơn gió đang gào thét ngoài kia.

Dừng chân trước cánh cổng sắt đã đóng kín hơn nửa năm nay, tôi lặng lẽ nhìn lên căn nhà có những đoá hoa trà trắng vươn cao giữa màn đêm tĩnh mịch.

Ánh đèn vàng hắt ra từ dãy cửa sổ cao rộng, phản chiếu lên lớp kính trong suốt một thứ ánh sáng ấm áp.

Căn nhà này, khu vườn này, từ lâu đã trở thành thế giới riêng của tôi. Nơi đây chứng kiến những ngày tôi sống một mình kể từ sau sinh nhật mười bốn tuổi. Nơi đây lưu giữ biết bao mối tình thoáng đến rồi đi.

Gió đêm khẽ lay động những tán cây trong vườn, mang theo mùi hương hoa trà trắng nhè nhẹ lan khắp không gian.

Đã có bao lần, dưới gốc cây ấy, tôi từng đứng lặng nghe tiếng cười nói dịu dàng của một người con gái, đã có bao lần bóng dáng mềm mại thướt tha đứng cạnh tôi nơi ban công ấy.

Nhưng rồi tất cả cũng chỉ như cơn gió thoảng qua, để lại dư âm vương vấn trong lòng kẻ đứng giữa cô độc và hoài niệm.

Khẽ nhếch môi cười nhạt, tôi bước tiếp đi về phía cánh cổng phía xa. Đẩy cửa bước vào căn nhà tổ trầm mặc giữa khu vườn rộng.

-Về rồi hả con? Tắm rửa rồi vào ăn cơm đi, ông nấu gà xáo con thích rồi đấy.

Giọng ông nội, 90 tuổi vẫn sang sảng, đanh thép của vị tướng trận mạc.

-Dạ, để con xuống thăm bà trước đã.

Tôi cúi đầu chào ông rồi bước vào gian trong.

Suốt cuộc đời mình, bà tôi luôn là một người phụ nữ thép kiên cường, bất khuất, chưa từng cúi đầu.

Sinh ra trong nhung lụa, bà là ái nữ độc nhất của vị điền chủ giàu có bậc nhất Bắc Trung Bộ. Mẹ mất sớm, bà lớn lên dưới sự che chở của cha, được yêu thương như trân bảo, nâng như nâng trứng, ngậm trong miệng còn sợ tan.

Thuở đó trai năm thê bảy thiếp là chuyện thường tình. Hơn nữa lại là gia đình có của ăn của để. Thế nhưng Ông cố ngoại tôi chiều con gái tới mức chẳng hề đi thêm bước nữa.

Từ thuở thiếu thời, bà đã là tài nữ danh tiếng lẫy lừng. Bao văn nhân, công tử con quan si mê nhan sắc bà, khiến ông cố tôi phải cho người ngày đêm canh cổng, đuổi mãi cũng chẳng hết .

Nhiều bài thơ được đám văn nhân viết  tặng miêu tả vẻ đẹp của bà còn được lưu truyền trên mảnh đất này tới tận ngày nay.

Giữa vạn lời tỏ tình, giữa biết bao ánh mắt si mê, bà lại đem lòng yêu một anh giải phóng quân. Đêm tân hôn ngắn ngủi, chưa kịp hưởng trọn niềm vui lứa đôi, ông đã vội khoác ba lô lên đường, đi vào chiến trận nơi vùng núi Cao – Bắc – Lạng.

Hai mươi năm ròng, bà ở lại quê nhà, một lòng son sắt vừa chờ chồng, vừa xây dựng tổ chức cách mạng.

Những tưởng sau bao gian truân, đến khi mái tóc điểm sương, ông bà có thể an yên bên nhau, vui vầy cùng con cháu. Nhưng rồi sau tiếng gọi thiêng liêng của Tổ quốc từng người con lần lượt nắm xuống. Nơi biên giới Tây Nam, nơi chiến trường Phía Bắc lần lượt mang đi từng người con của họ.

Đề xuất Voz: Cảm nắng chị cùng dãy trọ
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

alex phạm

Trả lời

3 tháng trước

nghiêm túc mà nói nếu bro viết truyện này khoảng 2015 thì có khi vượt trội hơn mấy truyện khác đấy , câu từ rất chất lượng

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

3 tháng trước

Cảm ơn bạn. Cơ mà chuyện này mình viết ngắt quãng, lần cuối cùng cơ bản xong cốt truyện là vào tầm đâu đó 2-3 năm trước. Mọi người đọc chắc sẽ thấy gần như có 4 phần viết với tâm thế khác hẳn nhau. Phần đầu mình viết trước những năm 2010 với tên truyện khác dạng hồi ký ngày bé ngây ngô ảnh hưởng phong cách Nguyễn Nhật Ánh. Phần giữa viết những năm cuối đại học tức là mấy năm sau đó rồi ngừng. Khúc này yêu đời và độ tuổi ngông cuồng nên ban đầu dự tính viết hơi hướng tiểu thuyết giang hồ đâm chém chút. Sau khi cô bạn thân đi lấy chồng ngày đó gặp nhiều biến cố suy sụp nên viết tiếp ý định sửa kết thành cả hai đến với nhau. Đọc những chương đó chắc cũng phần nào lộ ra ý định kết hôn cùng cô bạn thân. Cuối cùng chưa viết xong tầm sau covid bất ngờ mình kết hôn trong sự ngỡ ngàng của những người xung quanh, duyên phận thực sự diệu kỳ vậy đó. Lúc này viết tiếp phần kết nhưng tâm trạng cũng khác. Đó tới nay rảnh thì sửa lỗi chính tả này kia vô tình gặp web này nên đăng lên.

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

3 tháng trước

nói chung mình tay ngang, dân chuyên Toán viết truyện mà 😆 Cả thanh xuân chỉ viết đúng mỗi câu chuyện này. Mấy nay đang nghiên cứu viết chút về chủ đề giả tưởng liên quan tới lịch sử cũng là một trong những đam mê nhỏ của mình ngày bé.

Ẩn danh

alex phạm

3 tháng trước

b nên úp nhiều web khác , web này chủ yếu dân voz hoài niệm nên vào đọc

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

3 tháng trước

truyện của mình viết bối cảnh chủ yếu dành cho cuối 8x đầu 9x đọc hoài niệm. Thỉng thoảng cũng vào sửa vài chương cho nó theo trend ngày nay ví dụ như bài hát mới hot hay câu nói nổi trên mạng mà hợp hoàn cảnh câu chuyện, ví dụ như bài wrongtime hay câu trụ vương thế nhân trách nhầm ngài 😆 Lứa sau này đọc khó cảm vì môi trường họ lớn lên khác chúng ta. Còn để thật hay như nhà văn có tiếng thì chưa tới. Nên ở đây là phù hợp nhất.

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

Trả lời

3 tháng trước

Ước mơ những kỷ niệm cũ được nhắc nhớ khi đọc một câu chuyện nào đó cũng hoàn thành. Bản thân mình viết ngớ ngẩn, văn phong lỗi tùm lum vẫn cảm ơn 20K lượt đọc từ anh em. Câu chuyện mình viết hoàn thành khoảng 80% từ 2-3 năm về trước, có những chương sửa tới hơn 30 lần vẫn chưa được mượt mà. Mấy tháng này về quê rãnh rỗi dành thời gian ngồi sửa lại đăng lên đây. Mình sắp về lại thành phố lớn, phần sau không có thời gian miêu tả chi tiết cũng như trau chuốt lại ngôn từ mong anh em cảm thông. Chào thân ái!

Ẩn danh

nguyen9x

Trả lời

3 tháng trước

@hoacomay: truyện nhắc lòng yêu nước, Bách Việt, Triều Tây Sơn, Vua Quang Trung đại phá 29 vạn quân thanh, Giai đoạn Pháp thuộc, Nạn đói 1945, 12 ngày đêm quân dân ta bắn máy bay ở hà nội, hình như có chiến dịch biên giới cao bằng bắc giang lạng sơn, hình như có nhắc tới anh hùng La Văn Cầu chặt tay chiến đấu tạm tới đó. Có gì anh em bổ sung.

Ẩn danh

nguyen9x

3 tháng trước

à Phượng Hoàng Trung Đô với Bạch Y tướng quân như bạn hoacomay nói nữa.

Ẩn danh

nguyen9x

Trả lời

3 tháng trước

vẫn nghĩ kết hôn với cô chị Hoàng Linh cái kết viên mãn hơn cô em họ. tiếc

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

3 tháng trước

Cuộc sống mà!

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

3 tháng trước

Hai chữ duyên phận nó kỳ lạ lắm. Rất nhiều người từng rơi vào trường hợp yêu một ai đó trong nhiều năm cảm tưởng sống chết vì họ chẳng tới được. Sau khi chia tay tình cũ lâu năm gặp người mới và kết hôn nhanh chóng sau đó.

Ẩn danh

nguyen9x

Trả lời

3 tháng trước

VL, yêu nhầm chị hai được nhầm em gái à? ông tác hồi đi học còn bế vợ 😀

Ẩn danh

hoacomay

Trả lời

4 tháng trước

sử sách nhà Nguyễn không ghi về các cô công chúa nhà Tây Sơn nhưng sĩ quan pháp năm đó theo chân Vua Gia Long viết có 5 cô công chúa trong đó có 1 cô 16 tuổi rất đẹp, 1 cô 12 tuổi con công chúa Ngọc Hân, 3 cô còn lại da ngăm nhưng cũng dễ thương. Ngoài ra có thêm 3 con trai. Tất thảy đều bị lăng trì. Lâu lâu tác mắc lỗi chính tả đọc khó chịu chút nhưng có những chi tiết thú vị hơn là 1 câu chuyện tình yêu

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

4 tháng trước

Những ngày này bản thân rãnh rỗi nên viết thôi ạ. Mình không phải dân chuyên nên cố gắng khắc phục. Có những chương sửa tới 20-30 lần để dò lỗi chính tả với cả cho mượt hơn. Có điều vẫn dính lỗi. Có gì người ae thông cảm.

Ẩn danh

nguyen9x

3 tháng trước

cuối cùng cũng có bác nghĩ giống mình. Để mình liệt kê lại cho xem

Ẩn danh

hoacomay

Trả lời

4 tháng trước

để đọc tư đầu xem tác viết tới bao nhiêu sự kiện trong lịch sử

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

4 tháng trước

Câu chuyện mình cố ghép nối những thứ đã xảy ra những năm qua. Có người đọc hay bình là vui rồi. Liệt kê xem nhé.

Ẩn danh

hoacomay

Trả lời

4 tháng trước

Đọc vài chương mới để ý tác viết về lịch sử Việt Nam rất nhiều. Vua Quang Trung với phượng hoàng trung đô ở núi Quyết dân Nghệ An biết nhiều.Còn Bạch Y Tướng Quân nắm hữu quân khi tấn công 29 vạn quân Thanh sách sử có ghi lại ít lắm.Vị này đúng là họ Đặng giống họ nhân vật trong truyện.Còn một vị tướng họ Đặng khác cũng không rõ quê quán sau khi bị bắt tuyệt thực rồi mất nữa. Để đọc

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

Trả lời

4 tháng trước

Chắc có bạn sẽ thắc mắc hoa trà trắng cổ thụ xuất hiện từ đầu tới cuối truyện là gì. Hoa trà trắng thực ra là một giống chè xanh. Dân bản xứ thường mỗi năm sẽ cưa ngang gốc để cây mọc ra nhiều nhánh, vừa tiện thu hoạch lại sản lượng cao dùng làm trà hoặc trực tiếp om nước chè xanh uống. Vườn chè nhà mình có tuổi thọ còn nhiều hơn cả ông cố mình, năm xưa cứ để nó mọc cao lớn lên. Hoa trà ( chè ) thường có 6 cánh to màu trắng, nhuỵ vàng. Những cây trà đủ lớn hoa nở trắng hương thơm thoang thoảng thu hút bao nhiêu là ong bướm. Cây trà (chè) là cây thân gỗ có tuổi thọ trung bình 30-60 năm, có những cây sống cả hàng trăm năm. Đặc biệt vùng núi cao phía Bắc có nhiều gốc chè Shan tuyết mọc ở độ cao 1400m có tuổi thọ lên đến 500 năm.

Ẩn danh

nguyen9x

Trả lời

4 tháng trước

nghi sau này quay xe lắm, cha nội này vẫn còn tơ tưởng Đan Quỳnh con đó mà quay lại níu kéo thì xác định. Mà đoạn cuối bỏ xứ đi biệt tích khéo nhiều năm sau Hoàng Linh nó bế con ra chào chú đi con bạn má nè

Ẩn danh

An quên mật khẩu

4 tháng trước

Bạn đang cố chứng minh cái gì vậy ? Lạc đề và không liên quan. Nguồn gốc của nó từ bên trung mà ra cả thôi. Bên vn mình ăn theo mà ra. Giống như xem phim kiếm hiệp thì cũng thần tượng, đặt tên giống thế. Đừng có làm trò cười nữa 😂

Ẩn danh

nguyen9x

4 tháng trước

có nhiều thứ là cách biệt thế hệ, có nói e cũng chẳng hiểu đc đâu. Đọc mấy truyen đăng trên web này thấy e đi cãi lộn ở truyên khác đến mức ngta phải xoá bình luận là biết cỡ nao rồi đó. Thôi bỏ đi hơi đâu mà cãi mấy thứ vẩn vơ này cho mat thoi gian

Ẩn danh

An quên mật khẩu

4 tháng trước

Cãi ? =)) Truyện thế nào người đọc sẽ nói thế đấy. Mỗi người một ý. Còn bạn thì sao ? Vào áp đặt quan điểm rồi bảo thế này thế nọ. Cách biệt thế hệ hay là cổ hủ lạc hậu =))